Bỗng nhiên, ánh đèn trong hội trường diễn tập sáng rực lên, giọng nói của giám đốc Từ vẫn vang vọng trong hội trường.
“Rất tốt, nhóm tiếp theo, cẩn thận.
“Biểu cảm trên khuôn mặt, nhớ phải cười lên!” Anh ta lập tức nhắc nhở mấy cô người mẫu mới vì căng thẳng mà nét mặt căng cứng, “Đừng căng thẳng, rất tốt, bây giờ vòng trở về, nhóm tiếp theo.
Trong phòng chuẩn bị ở phía sau hậu trường, Lạc Vận Nhi từ chối dùng chung một phòng chuẩn bị, nhưng vẫn là không thể không thỏa hiệp, bởi vì Lạc Vận Nhi thực không muốn từ bỏ một cơ hội tốt như cuộc trình diễn lần này.
“Đây là cái gì?” Lục Thừa Tiêu đi vào phòng chuẩn bị, nhìn thấy một lẵng hoa tươi được đặt trên bàn trang điểm của cô.
“Đây là của một người ái mộ tặng, bắt đầu từ mấy tháng trước rồi, mỗi ngày đều có hoa tươi được tặng đến chỗ em, có lúc sẽ tặng đến công ty, có lúc trực tiếp tặng đến nơi em diễn tập hoặc show trình diễn, mỗi lần đều do ông bầu của em cầm vào cho em.
Em cũng cảm thấy rất nghi hoặc, sao lại có người kiên trì đến vậy, mỗi ngày đều tặng một bó loa kèn thậm chí lời nhắn cũng y hệt!” Diệp Văn Ninh lên tiếng giải thích, cô luôn cảm thấy mấy bỏ hoa này có lai lịch kỳ quặc.
“Hoa loa kèn...!Lục Thừa Tiêu nhỏ giọng lẩm bẩm, sau đó lật tấm thiếp ở phía sau, nhìn lời nhắn bên trên, liền lên tiếng nói: “Đừng cảm thấy bất an, hoàn thành show của em cho tốt.
Lục Thừa Tiêu không vui cầm lấy lẵng hoa tươi ở trên bàn trang điểm lên, ném nó vào trong thùng rác.
Triệu Đào ở bên cạnh nhìn chằm chằm động tác của Lục Thừa Tiêu, đầu mày nhíu chặt lại...!“Yên tâm, anh sẽ tóm tên hâm mộ tặng hoa tươi cho em, sẽ không để em cảm thấy bị quấy nhiễu nữa.” Anh khế vuốt mái tóc cô, hướng về cô lộ ra nụ cười rạng rỡ.
“Cám ơn anh.
Diệp Vãn Ninh lên tiếng tỏ lời cảm ơn.
Triệu Đào ho nhẹ mấy tiếng, sau đó nhìn Lục Thừa Tiêu: “Tổng giám đốc Lục, xin mời đi ra ngoài đợi, Ninh Y sắp phải trình diễn rồi"
Lục Thừa Tiêu dời tầm mắt lên người Triệu Đào, nhìn thấy vẻ mặt không được thân thiện lắm của anh ta, Lục Thừa Tiêu cũng không có hành động gì khác, mà trước mặt Triệu Đào và Hana, cúi đầu hôn Diệp Vãn Ninh nồng nhiệt.
“Anh chờ em ở ngoài, thể hiện tốt nhé.” Anh giơ tay vuốt nhẹ má cô, để lại ý cười, nhấc mắt nhìn Triệu Đào, rồi mới xoay người rời khỏi phòng chuẩn bị.
“Xem ra tổng giám đốc Lục danh tiếng lẫy lừng đã bị chị Ninh Y tóm gọn rồi!” Hana lên tiếng chòng ghẹo, hưởng về Diệp Văn Ninh lộ nụ cười chúc phúc chân thành nhất, thiện chí nhất, “Chúc phúc chị nhé, chị Ninh Y.
“Có lẽ thế...!cảm ơn em, Hana
Triệu Đào ở bên cạnh lại lên tiếng thúc giục: “Ninh Y, nhanh đi chuẩn bị, đến lượt em và Lạc Vận Nhi rồi.
“Dạ vâng” Diệp Vãn Ninh luôn cảm thấy hôm nay Triệu Đào rất kỳ lạ, có lẽ là cô quá đa nghi chăng? Giọng nói của giám đốc Từ lại vang lên: “Ninh Y và Vận
Nhi chuẩn bị đi!”
Đi kèm với tiếng nhạc sôi nổi vang lên, Diệp Văn Ninh và Lạc Vận Nhi đồng thời bước lên sàn diễn, ánh đèn hoa lệ không ngừng tản ra ánh sáng rực rỡ...!“Rất tốt, Ninh Y đi bên này, Vận Nhi đi bên kia, rất tốt!” Diệp Vãn Ninh cong nụ cười quyến rũ, bước từng bước chân quen thuộc mấy năm này, phong thái và cách tạo dáng khiến mọi người ngắm đến tâm tình sảng khoái.
Ánh mắt Lục Thừa Tiêu trước sau vẫn khóa chặt trên người Diệp Vãn Ninh, Lạc Vận Nhi ở bên cạnh sớm đã chú ý đến điểm này!
Cô ta vô cùng không vui, biểu cảm trên khuôn mặt trở nên rất khó coi! “Vận Nhi, nhớ phải cười lên.
Dưới sự nhắc nhở của giám đốc Từ, Lạc Vận Nhi mới nở nụ cười giả tạo, sau đó xoay người bước đến trung tâm sân khấu.
Chính vào lúc này, điện thoại Lục Thừa Tiêu vang lên, anh nhìn thấy là điện thoại bà nội gọi đến, liếc nhìn Diệp Văn Ninh ở trên sân khấu một cái, sau đó mới ấn nút nghe.
“Alo, bà nội...!
Giám đốc Từ không ngờ chất lượng buổi diễn tập này lại tốt đến vậy, chỉ cần thay trang phục biểu diễn, hoàn toàn không khác gì với show diễn chính thức! Giám đốc Từ gật gù, tán thưởng nói: “Rất tốt, rất tốt, quá đẹp!”
Giám đốc Từ giơ loa lên, hét lớn: “Bây giờ bước về sau, dừng lại ở giữa sân khấu tạo dáng pose! Quan trọng nhất vẫn là nụ cười và ánh mắt! Phải để cho tầm mắt của khách mời không có cách nào rời khỏi các em, understand?”
Lạc Vận Nhi nhìn thấy Lục Thừa Tiêu đang gọi điện thoại, lập tức nảy lên một kết
Diệp Vãn Ninh và Lạc Vận Nhi cùng nhau bước về lại trung tâm sân khấu, nhưng lúc đang chuẩn bị tạo dáng, Lạc Vận Nhi bày ra động tác cong mông, hất ngã Diệp Văn Ninh còn chưa đứng vững xuống khỏi sàn sân khấu...!“A..” Diệp Vãn Ninh hét lên thất thanh, lập tức gợi sự chú ý của Lục Thừa Tiêu đang gọi điện thoại, anh thấy tình hình không ổn, nhanh chóng chạy đến trước, đỡ Diệp Văn Ninh đang ngã sõng soài từ dưới sàn lên.
“Rốt cuộc là chuyện gì?” Lục Thừa Tiêu bế chặt Diệp Vãn Ninh, hỏi thăm giám đốc Từ bên cạnh.
“Chuyện này...!Giám đốc Từ cũng mờ mịt, bởi vì góc độ anh ta đứng vừa nãy không hề nhìn rõ được rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì! “Ninh Y, cô không sao chứ?” Trong lòng Lạc Vận Nhi vui mừng hớn hở, nhưng lại bày ra dáng vẻ vô tội đáng thương, “Không sao chứ? Bị ngã có đau không?”
Nhìn Lạc Vận Nhi làm bộ làm tịch, Vưu Mỹ và Hana đều phẫn nộ không thôi, vừa nãy xảy ra chuyện gì, vị trí mà hai người cô đứng đều thấy rõ mồn một! Rõ ràng là Lạc Vận Nhi bày trò, cố ý đẩy Diệp Vãn Ninh xuống sàn, nhưng bây giờ lại bày ra dáng vẻ người tốt chạy qua xin lỗi, quan tâm, đúng là làm cho người khác cảm thấy khinh thường! “Rõ ràng là...!Hana muốn nói ra sự thực, lại nhận được ánh mắt của Lạc Vận Nhi, Diệp Vãn Ninh nhìn chằm chăm Hana, mặc dù Hana không hiểu tại sao, nhưng vẫn làm theo.
“Ngã đau ở đâu?” “Hình như chân em hơi đau...!có điều không nghiêm trọng đâu ạ.”
Lục Thừa Tiêu bể ngang cô, đi về phía phòng nghỉ phía sau hậu trường, đặt cô lên sô pha, cởi giày cao gót cho cô xong, nhìn mắt cá chân có chút sưng đỏ của cô.
“Em nên nói cho anh chuyện gì xảy ra rồi chứ? Ninh Ninh.” “Em...!không có chuyện gì, chỉ là không cẩn thận” “Thực sự đúng là em không cẩn thận thôi?” Anh nắn nhẹ mắt cá chân của cô, hiển nhiên không tin lời thoái thác của cô.
“Cho dù có phải do em không cẩn thận hay không, bây giờ em cũng không bị gì nghiêm trọng mà! Vì thể không sao đâu” “Show đêm nay không cần diễn nữa.
Diệp Vãn Ninh do dự lên tiếng: “Nhưng...!show đêm nay rất quan trọng, nếu không diễn công ty sẽ phải bồi thường một khoản lớn tiền vi phạm hợp đồng, em không thể không đi..
Anh đau lòng nhíu chặt mày, hiển nhiên có thể đoán ra được cô ngã xuống sân khấu không phải là do cô bất cẩn, “Mắt cá chân em sưng tẩy rồi, làm sao trình diễn được?”
Diệp Vãn Ninh suy nghĩ một hồi, lên tiếng nói: “Có thể để những trang phục vốn có làm thành một bộ, em chỉ mặc một bộ xuất hiện cuối cùng thôi, vì thế...!để em đi đi mà!" “Em vẫn khăng khăng đúng không?” Anh nhìn chằm chặp khuôn mặt nhỏ nhắn trắng ngần của cô.
Cô nghiêm túc gật đầu, “Em vẫn giữ vững ý của mình! Lục Thừa Tiêu bất đắc dĩ lắc đầu, tỉ mỉ kiểm tra mắt cá chân sưng đỏ của cô, “Em là đồ cổ chấp, thật hết cách với em." “Hì hì..” Cô cười nhẹ một tiếng, chỉ cần cô đã nhận công việc, thì cho dù thế nào cô cũng sẽ hoàn thành.
Anh bế bổng cô lên, dưới biết bao nhiêu cặp mắt đổ dồn vào rời khỏi hội trường, Lạc Vận Nhi tức giận đứng bên cạnh cắn chặt môi dưới, cô ta biết địa vị của bản thân đã bị uy hiếp, nếu không trừ khử Ninh Y, không cho cô nếm mùi lợi hại, vậy Lạc Vận Nhi vĩnh viễn không có cách nào tiến lại gần Lục Thừa Tiêu được!
Anh lái xe đưa cô đến tập đoàn Đế Thịnh, chuẩn bị bảo Burakku cấp tốc xử lý vết thương sưng đỏ nơi mắt cá chân cho cô, ít nhất có thể đảm bảo buổi trình diễn đêm nay chân cô sẽ không đau lắm nữa.
Chuyện buổi sáng khiến Lạc Vận Nhi cảm thấy phẫn nộ gấp bội, vốn dĩ chỉ muốn dạy cho Ninh Y một bài học, lại không ngờ khiến anh Thừa Tiêu không vui! Lạc Vận Nhi hiện giờ lộ rõ vẻ bất an và lo lắng, cứ tiếp tục thế này...!anh Thừa Tiêu chắc chắn sẽ thuộc về người khác mất!
Cô ta cắn chặt môi dưới, để mặc cho thợ trang điểm tô vẽ cho mình, đây là lần đầu tiên cô ta không kén cá chọn canh, đến ngay cả thợ trang điểm cũng thấy vô cùng bất ngờ! “Cô Lạc, cô có hài lòng với lần trang điểm này không? Được vẽ theo yêu cầu cấp trên dặn dò đấy ạ, nếu như có chỗ nào cô không hài lòng, có thể nêu ra”
Lạc Vận Nhi chầm chậm nhìn bản thân mình trong gương, rồi cất lời: “Không có vấn đề gì, lúc nào bắt đầu chụp hình?”
Thợ trang điểm không ngờ lần này Lạc Vận Nhi không xoi mói gì, nếu đổi lại thành ngày thường, cô ta chắc chắn đã bắt đầu bởi lỗng tìm vết rồi! “Khoảng mười phút nữa.” Cô nhìn đồng hồ đeo tay, sau đó lại lên tiếng: “Cô Lạc, cô nghỉ ngơi chút nhé” “Bắt đầu rồi bắt đầu rồi, mọi người chuẩn bị đi!” Mấy nhân viên lập tức cầm lấy tấm hắt sáng, tiến hành chụp ngoại cảnh.
“Người mẫu nhí đến chưa?” Một trong mấy người nhân viên hỏi thăm.
Liền sau đó thím Lý và Tiểu Ngư đưa Lục Lục đến hiện trường chụp hình.
“Cô Lạc, phiền cô ôm lấy chú mèo, tạo dáng đã nói như lúc trước!” Nhân viên trường quay ra hiệu với thím Lý và Tiểu Ngư, rồi mỉm cười gật đầu với Lạc Vận Nhi.
Thím Lý chuyền Lục Lục cho Lạc Vận Nhi, nhìn thấy dáng vẻ khó gần của cô ta, sau đó cô ta giơ tay đón lấy
Lục Lục với vẻ không cam tâm tình nguyện.
Nhưng Lục Lục căn bản không cho cô ta bế.
Nó không ngừng múa máy trong người cô ta, chí không ngừng nhảy nhót trên người cô ta, còn cấu vào bờ vai cô ta! Không hề cho cô ta chút thể diện nào!
Lục Lục nghịch ngợm nhảy qua nhảy lại trên người cô ta, căn bản không hề có ý sẽ nhảy xuống, thậm chí còn bất thình lình dùng móng vuốt cào quần áo cô ta, chơi hết bên này rồi đến bên kia!
Lạc Vận Nhi hét lên thất thanh: “Aaaa! Con mèo ngu ngốc này!”
Thím Lý và Tiểu Ngư nhìn thấy cảnh tượng này, không kìm được bất đắc dĩ lắc đầu, Lục Lục luôn là bé mèo dính lấy người và ôn hòa, muốn được người khác bế, nhưng hôm nay lại trở nên khác thường..