()
Kể từ giây phút gặp bé Anne, cuộc đời vốn tẻ nhạt của Lục Thiên Quân đã có nhiều khởi sắc mới, bây giờ anh đã được làm bố rồi.
Cảm giác này vừa lo lắng cũng vừa vui mừng, hồi hộp vô cùng, một lời khó có thể tả hết được.
Nhìn bé Anne coi mình như người lạ mà kiêng dè, anh vừa thương cũng vừa cảm thấy buồn cười.
Biểu cảm này hệt như Tô Hy lúc mới quen biết anh.
Lục Thiên Quân càng quyết tâm phải bù đắp thật nhiều cho hai mẹ con Tô Hy, sẽ không bao giờ để hai mẹ con cô phải chịu bất kì thiệt thòi nào nữa.
Anne né tránh ánh nhìn của Lục Thiên Quân, quay sang chỗ mẹ, nấp sau lưng cô.
Anh cũng không gấp gáp vì sợ sẽ khiến cho con bé sợ, chỉ mỉm cười dịu dàng.
Tô Hy nhìn thấy tình cảnh này thì khe khẽ thở dài, cô biết thời gian qua con gái đã phải chịu nhiều thiệt thòi rồi.
Mà cô cũng bận rộn, thật sự thời gian dành cho con là rất ít.
Giữa bầu không khí ngượng ngùng này, Tô Hy liền chủ động lên tiếng, cô một tay nắm lấy tay con, tay còn lại kéo Lục Thiên Quân bước vào hẳn bên trong nhà:
- Được rồi, em đói quá rồi, chúng ta đi nấu bữa tối thôi.
Hôm nay lúc trên đường cùng Lục Thiên Quân về nhà, Tô Hy đã gọi điện cho phép giúp việc và bảo mẫu về sớm.
Tình cảnh hai cha con nhận nhau này không nên có thêm sự xuất hiện của người ngoài thì hơn, với lại bọn họ đều không biết tới anh, cô chỉ là muốn tránh né thị phi bàn tán mà thôi.
Bữa cơm gia đình đầu tiên sau năm đoàn tụ, cô muốn tự tay mình vào bếp.
Căn hộ của cô tuy không thể sánh được so với biệt thự riêng của anh, nhưng nó cũng thuộc khu chung cư cao cấp nhất ở thành phố rồi.
Nơi này chủ yếu là dành cho những người giàu có độc thân sinh sống, mọi nơi trong nhà đều thiết kế rất hiện đại, đúng chuẩn kiểu nhà chỉ dành cho một người.
Cho nên, đêm nay cô và anh ngủ chung một phòng chắc chắn sẽ là điều không thể tránh khỏi.
Nhưng đó là chuyện của lúc đi ngủ rồi, bây giờ mới giờ tối, còn rất sớm để suy nghĩ tới mấy chuyện sâu xa đó.
Với lại Tô Hy cũng chưa hẳn là đồng ý quay lại với Lục Thiên Quân, cô chỉ nói là cho anh thêm một cơ hội mà thôi, và cô cũng cần phải có thời gian để suy nghĩ kỹ lưỡng đã.
Mọi chuyện tiếp theo sẽ chuyển biến thế nào đều phải xem biểu hiện của anh ra làm sao.
Hiện tại thì bé Anne có vẻ như không thích anh, cô quả thật cũng có chút lo lắng cho anh.
Ca này là một ca khó, vì trẻ con hiểu chuyện nhanh sẽ rất cứng đầu, Anne chính là vậy.
Ấy thế mà nhìn Lục Thiên Quân cũng không hề ngỡ ngàng hay tức giận, thậm chí còn ung dung một cách bình tĩnh.
Đối diện với thái độ lạnh nhạt kiêng dè của con, anh vẫn ôn nhu dịu dàng, kiên nhẫn quan tâm từng chút một:
- Chiều nay con ở nhà làm gì, có nhớ mẹ hay không?
Tất nhiên, Lục Thiên Quân cũng xuất phát từ những gì đơn giản nhất, bắt đầu trò chuyện với Anne.
Tô Hy ở trong bếp không nghe thấy anh nói gì, nhưng thi thoảng cô vẫn ngoảnh lại nhìn từ xa cảnh hai bố con ở trong phòng khách.
Khung cảnh này khiến cho cô cảm thấy bình yên, hạnh phúc vô cùng.
Không nhịn được, khoé môi cô khẽ cong lên cười.
Một người đàn ông như Lục Thiên Quân, lúc dỗ dành trẻ con sẽ thế nào nhỉ?
Cho tới mãi sau này Tô Hy có từng hỏi anh câu đó, nhưng anh chỉ mỉm cười đầy cưng chiều nhìn cô, đáp:
"Trong mắt anh, em hay Anne đều là trẻ con, cho nên cách thức dỗ dành cũng như nhau thôi."
Quay trở về thực tại, Tô Hy chăm chú ngắm nhìn cảnh hai bố con, thực sự tò mò không biết Lục Thiên Quân đang nói gì với Anne.
Anne nghe câu hỏi của anh, chỉ hơi ngước mắt lên nhìn anh một cái, sau đó lại cúi xuống chơi búp bê công chúa ở trước mặt.
Anh cũng không vì thế mà ngượng ngùng, liền cầm một con búp bê khác lên, nói với con bé:
- Bố chơi với con nhé!
Anne lúc này mới có phản ứng, con bé lại nhìn Lục Thiên Quân chằm chằm, thăm dò một lượt từ trên xuống dưới:
- Tùy chú!
Có lẽ Lục Thiên Quân cũng ngỡ ngàng vì con mình lại có giọng điệu thế này, hệt như một đứa trẻ đang hờn dỗi.
Anh bật cười, giọng cười có phần bất lực lại vô cùng cưng chiều, anh đáp lại một câu có vẻ như không liên quan tới trò chơi búp bê hiện tại:
- Đừng lo, kể từ bây giờ bố sẽ luôn ở bên hai mẹ con con, sẽ không để hai mẹ con phải chịu ấm ức nữa.
Chỉ một câu nói này thôi, thế mà lại khiến cho ánh mắt Anne dao động.
Thật ra Lục Thiên Quân giỏi nhìn thấu tâm tư con người, anh làm sao có thể không nhìn ra được, tận sâu bên trong nội tâm của con là một tâm hồn cô đơn chứ? Anh biết Tô Hy thường ngày bận rộn, sẽ không có nhiều thời gian quan tâm tới con.
Mà anh lại cho tới bây giờ mới xuất hiện muộn màng, có lẽ con bé cũng từng có những lúc tủi thân buồn bã một mình.
Chỉ nghĩ tới đây thôi, anh đã cảm thấy trái tim mình xót xa, đau đớn như bị bóp nghẹn lại.
Là anh vô dụng, thật sự không xứng đáng làm một người chồng và một người cha, càng không thể nói đến hình ảnh tốt đẹp trước mặt con gái được.
Nếu biết năm xưa cô có con, anh chỉ ước thời gian có thể quay trở lại, lúc đó anh sẽ không bao giờ lựa chọn đẩy cô ra xa.
Là anh luôn ích kỷ giữ mọi chuyện trong lòng, cứ luôn nghĩ rằng tất cả những gì anh làm chỉ vì muốn tốt cho cô, nhưng cuối cùng lại không hiểu rõ chính cô muốn cái gì.
Anh thật sự sai rồi, sai một cách nặng nề, nhưng lại nhận ra muộn màng.
Những dòng suy nghĩ miên man bị đứt quãng bằng giọng nói non nớt của trẻ con, giọng của Anne vang lên đầy thái độ:
- Chú đừng nói nữa, chú không hiểu năm qua mẹ con tôi sống cuộc sống thế nào đâu.
Chừng nào chú có thể khiến cho mẹ tôi vui vẻ trở lại thì lúc đó hãy nói tiếp.
Đây là một câu nói, một thái độ lẽ ra không nên có ở đứa trẻ chỉ mới tuổi.
Qua câu này của con, Lục Thiên Quân cũng mơ hồ hình dung được cuộc sống của hai mẹ con cô trong năm nay, anh chỉ hận chính bản thân mình thật nhiều.
- Tất cả đều là do bố không tốt, nhưng lần này là bố thật lòng muốn bù đắp, xin đừng đẩy bố ra xa, được không con?
Anne lúc này không muốn tiếp tục cuộc trò chuyện vô vị nhạt nhẽo này nữa, chỉ liếc nhìn Lục Thiên Quân một cái rồi tiếp tục cúi xuống chơi búp bê của mình.
Đúng lúc này ở bên ngoài có tiếng chuông cửa vang lên, anh còn chưa kịp có phản ứng gì thì đã thấy con gái nhanh nhẹn chạy ra ngoài mở cửa, hơn nữa nét mặt còn có vẻ rất phấn khởi, khác hoàn toàn so với thái độ đối với anh ban nãy.
Tô Hy mải ở trong bếp, cũng không để ý tới lúc này đã có thêm sự xuất hiện của một người ngoài khác ở trong nhà.
- A, chú Albert đã tới rồi!
Anne chạy tới chủ động ôm lấy một người đàn ông khác, là một người Pháp chính thống.
Nhưng chỉ nhìn qua thôi đã biết người đàn ông này vô cùng trẻ tuổi, quả thật không xứng đáng trở thành đối thủ của Lục Thiên Quân.
Chính vì do anh hơi khinh địch, cho nên khi nhìn thấy cảnh tượng trước mặt thì giống như là vừa bị tát một vố thật đau.
Anne thật sự rất yêu quý người đàn ông này, mà người đàn ông này lại vô cùng nhanh nhẹn hoạt bát, quả thực so với một người "hơi lớn tuổi" nhạt nhẽo như anh, khác một trời một vực luôn.
Albert và Lục Thiên Quân đã chạm mặt nhau, cả hai đều kinh ngạc nhìn nhau, rồi lại phóng cho nhau những ánh nhìn đầy thăm dò.
Lúc này Tô Hy mới từ trong bếp bước ra, bị tình huống này doạ cho hú hồn.
Chết rồi, cô quên mất Albert, người mà khi cô đi vắng luôn chơi cùng với Anne, mua vui cho con bé.
Ngoài bảo mẫu ra, có lẽ Albert là người ngoài mà Anne quý nhất.
Cảm thấy bầu không khí như sắp có mùi thuốc súng, Tô Hy liền bước đến bên Lục Thiên Quân, chủ động cất lời:
- Albert, em tới rồi sao? Ừm...!đây là Lục Thiên Quân, bố ruột của Anne.
Lục Thiên Quân lúc này cũng đã thu hồi lại biểu cảm hồi nãy của mình, bình tĩnh nở nụ cười thân thiện với Albert:
- Cảm ơn cậu vì thời gian qua đã luôn chăm sóc con gái tôi, nhưng có lẽ bây giờ không cần thiết nữa rồi..