Cố Thanh Trì lúc này đang ngồi trong phòng họp nghe báo cáo, sắc mặt hắn âm trầm cứ như thể ai cướp của cả nhà hắn không bằng, khiến cho phòng họp toàn bộ người điều chỉ dám cuối đầu, thập chí không ai dám hít thở mạnh.
Chỉ sợ bản thân lỡ như thở một cái liền bị tổng tài bấm nút chết thì khổ, bọn họ trên còn có mẹ già, dưới có con nhỏ.
Đầu có thể rơi, máu có thể chảy, công việc không thể mất.
Ai mà biết được công việc hưởng đãi ngội siêu cấp như này, lương cao như thế này, nếu như làm trên mười năm còn được tặng một căn hộ cao cấp.
Nói gì cũng không thể mất việc được, họ điều làm nhiều năm như vậy rồi, không thể vì một chút sai lầm liền mất việc được.
Trong lòng mọi người điều vừa sợ vừa lo lắng, họ rất sợ chọc giận vị đại ma vương này.
Mặc Dù Cố Thanh Trì mới chỉ về nước không lâu, nhưng thủ đoạn của hắn thì...!
Trợ Lý Chu vốn vĩ vẫn luôn ngồi trong góc dự thính, trên tay hắn cầm là điện thoại của Cố Thanh Trì.
Bởi vì Cố tổng nào đó mỗi khi vào họp sẽ không đụng đến điện thoại, cho dù cháy nhà cũng phải đợi hắn họp xong đã rồi tính tiếp, cho nên lúc này đây trợ lý như hắn phải có trách nhiệm bảo quản hộ cho Cố Tổng.
Chu Đình Chi còn đang rất muốn khóc chín dòng sông rồi đây, Cố Thanh Trì đã họp từ lúc bảy giờ sáng, đến giờ đã sắp mười hai giờ trưa, tận sáu tiếng, mọi người còn chưa ai kịp ăn sáng rửa mặt đã bị kéo đến công ty họp.
Thật đáng sợ.
Buổi sáng hắn được Cố Tổng gọi đến khách sạn, Chu Đình Chi còn tưởng rằng Cố tổng hôm qua tay ôm người đẹp ngủ sẽ vô cùng thỏa mãn.
Ai mà biết được ngay khi nhìn thấy sắc mặt Cố Thanh Trì đủ biết cả một đêm không ngủ, dọa cho Chu Đình Chi thiếu chút quay đầu bỏ chạy.
Ngay lúc trợ lý Chu Đình Chi còn đang xầu não, thì điện thoại Cố Thanh Trì chợt vang lên, hiển thị người gọi vi nhất hai từ Bé con.
Ảnh đại điện còn là hình một chú mèo ba tư nữa chứ.
Chu Đình Chi còn đang suy nghĩ xem Cố Tổng nhà hắn còn chưa lấy vợ, bé con đâu ra nhưng lại chợt nhớ đến khuôn mặt tươi cười như hoa tháng sáu Tần Thiên Lan.
Trợ lý Chu không chút nghĩ ngợi liền tiến về phía vị trí đằng sau lưng Cố Thanh Trì nói nhỏ:
"Cố Tổng, là Tần tiểu thư gọi đến.
"
Cố Thanh Trì mới vừa rồi còn mặt lạnh như tiền, vừa nghe đến tên ai đó liền liền nở nụ cười hiếm thấy, khiến cho cả phòng họp trên dưới lớn bé điều sợ đến ngây người.
Đại ma vương vậy mà lại cười rồi, hơn nữa còn cười ngay trong lúc đang họp, liệu ngày mai có phải là tận thế hay không đây.
Khỏi phải nói Cố Thanh trì cười lên còn đáng sợ hơn là không cười.
"Được tôi biết rồi." Cố Thanh Trì vậy mà đưa tay tiếp lấy điện thoại từ trợ lý Chu, việc mà trước giờ hắn chưa từng làm bao giờ nay vậy mà lúc này lại phá lệ.
Mà lúc này trong phòng họp còn có một kẻ không sợ chết, đó chính là Nữ Giám đốc phòng tuyên truyền, cô ta vừa rồi vẫn luôn ra sức uốn éo hết mức có thể, hiếm lắm mới có được cơ hội được đứng trước mặt Cố Tổng, đương nhiên phải ra sức để lại ấn tượng tốt, ai biết được sau này nói không chừng sẽ lên làm Cố phu nhân thì sao.
Càng nghĩ thế cơ thể cô ta càng uốn đến dữ dội hơn, chiếc áo sơ mi công sở cũng không cách nào ngăn được bộ ngực đồ sọ đầy nước muối của cô ta như sắp tràn ra bên ngoài.
Những người ngồi gần đó sắp sửa mất máu đến nơi rồi đây.
Cô ta chỉ lo uốn éo thân thể, căn bản không hề nhìn thấy Cố Thanh Trì vừa cầm điện thoại từ chỗ Trợ lý, chỉ thấy hắn cười lên một cái liền nghĩ rằng hắn để ý đến mình.
Cố Thanh Trì lúc này bắt máy lên, ánh mắt hắn vô tình liếc qua Nữ giám đốc phòng tuyên truyền một cái, liền vô cùng khó chịu, loại phụ nữ này tại sao lại xuất hiện ở công ty hắn được vậy, đã thế còn ngồi lên được ghế giám đốc nữa.
Nhưng hắn tạm thời không có thời gian đâu để ý cô ta, chuyện quan trong lúc này vẫn là trả lời điện thoại cho bé con nhà hắn.
Thật rất muốn ngay lập tức quay về nhà nhìn dáng vẻ xù lông của cô ấy.
Chu Đình Chi đã đi theo Cố Thanh Trì nhiều năm, cũng từ nước ngoài theo Cố Thanh Trì quay về nước, nói gì thì hắn so với tên ngốc kia còn biết nhìn sắc mặt Cố Thanh Trì hơn, nhất là lúc nhìn thấy Cố Thanh Trì cả khuôn mặt còn đang vui lại thoáng cao mày lướt qua nữ giám đốc đang uốn người phát biểu kia.
Chu Đình Chi không cần đợi chỉ thị đã biết được tiếp nên làm gì rồi, xem ra người này không thể giữ lại được nữa, đừng nói là chức giám đốc của cô ta, đến công việc còn khó bảo toàn.
Loại người như vậy niếu như giữ lại không những không có lợi cho công ty, mà lỡ như một ngày nào đó Tần tiểu thư vô tình nhìn thấy lại gây ra hiểu nhầm không đáng có.
Đừng nói là Chu Đình Chi, đến cả những người có mặt trong phòng hợp ngay khi nhìn thấy ánh mắt thoáng qua của Cố Thanh Trì cũng đang âm thầm cầu nguyện thay cho cô giám đốc kia.