Bạch Viễn gõ cửa phòng Thiên Nam.
Chỉ chốc lát sau, cửa mở.
“...?” Thiên Nam mặt không chút thay đổi.
“Ách, tổng tài, ta muốn mượn điện thoại của ngươi một chút? Ta nghĩ gọi điện thoại...”
Bạch Viễn liền vội hỏi.
Thiên Nam xoay người, ý bảo hắn có thể đi vào.
“Trên bàn đó chính mình lấy.”
Hắn thản nhiên mở miệng, sau đó đi vào phòng tắm.
Bạch Viễn gật đầu, cầm trên tay điện thoại đi tới ban công.
Bấm dãy số, cách một lúc lâu mới có người đón nghe.
“Uy?”
Thanh âm quen thuộc của mẹ từ ống nghe truyền đến, mang theo vài phần mệt mỏi.
“Mẹ... Là con.”
“A? Viễn Viễn a? Ngươi làm sao vậy? Như thế nào hiện tại gọi điện thoại đến a? Chẳng lẽ ngươi khổ cực như vậy, bây giờ vẫn còn đang làm?”
Bạch mẫu bắn liên hồi hỏi một chuỗi vấn đề.
Bạch Viễn sửng sốt, liếc nhìn đồng hồ, lúc này mới ý thức được bởi vì lệch múi giờ, ở nhà hiện tại đúng là đêm khuya.
Hắn nhất thời có chút áy náy.
“Ách, mẹ, bởi vì con đang ở nước Pháp a, cho nên thời gian không đồng dạng như vậy thôi.”
“A, Viễn Viễn đi nước Pháp a...”
....
Tuy rằng không phải là di động của mình, nhưng là Bạch Viễn cùng mẹ nói liên miên một lúc lâu mới cúp điện thoại.
Bạch Viễn trở lại, Thiên Nam đang từ phòng tắm đi ra.
Lọn tóc ướt át, hai mắt hẹp dài nhất quán quạnh quẽ, áo tắm màu trắng hơi hơi rộng mở, lộ ra da thịt rắn chắc cường tráng, thật sự là nói không nên lời ——
Gợi cảm.
Bạch Viễn không biết vì cái gì đầu óc lại đột nhiên đụng tới cái từ này, nhất thời bị dọa, không được tự nhiên quay mặt đi, đưa điện thoại di động tới.
“Cám ơn tổng tài.”
Thiên Nam ân một tiếng, tiếp nhận di động.
Bạch Viễn đang muốn rời đi, đột nhiên Thiên Nam gọi lại hắn.
“Đợi một chút.”
Bạch Viễn nghi hoặc, thân mình cũng lập tức ngừng lại, quay đầu, “Làm sao vậy?”
Thiên Nam mở ra máy tính, mặt không chút thay đổi nói.
“Tới đây một chút.”
Bạch Viễn vội vàng tiến lên.
Đó là một phần của bản hợp đồng, đầy giấy toàn tiếng Pháp.
Thiên Nam chỉ vào màn hình máy tính,
“Ngươi kiểm tra lại, ta cảm thấy được có chỗ nào đó không đủ hoàn thiện.”
Bạch Viễn a một tiếng, ở vị trí bên cạnh ngồi xuống nghiêm túc nhìn chằm chằm màn hình.
Phần này là về dự án mở rộng khách sạn của Thiên Nam gần sông Garonne tại thành phố Bordeaux phồn hoa, công ty mà trong đó Thiên Nam là cổ đông lớn nhất sẽ thực hiện ký kết hợp đồng.
Bạch Viễn cẩn thận kiểm tra một phen, phát giác hợp đồng cũng không có bao nhiêu vấn đề, chính là khuyết thiếu về điều lệ nếu không tuân theo quy định sẽ xử lý theo luật của nước Pháp. ( kỳ thật nói đúng là nếu không tuân theo quy định thì ra toà, xét xử theo luật ở nước Pháp)
Hắn chỉ vào hợp đồng,
“Ân, chính là chỗ này, quốc gia cũng không có bao hàm bên trong.”
Thiên Nam hướng về Bạch Viễn hơi nghiêng đầu, hắn đột nhiên có chút hiểu được ý nghĩa tên của Bạch Viễn.
Nhưng mà một động tác rất nhỏ này, lại làm cho mùi thơm ngát trên người hắn sau khi tắm rửa hòa với vị nam nhân thành thục độc đáo dễ ngửi lay động vào trong mũi Bạch Viễn.
Bạch Viễn tâm hơi hơi nhộn nhạo lên, hai mắt có chút mơ màng.
Thiên Nam tinh tế nhìn một chút, xoay đầu đang muốn mở miệng, lại đột nhiên dừng lại.
Hai người vừa rồi khoảng cách vốn là không xa, mà hiện tại hai mặt khoảng cách thì không đến cm, gần gũi đến chóp mũi cũng sắp chạm vào nhau, hơi thở nóng rực không do dự phả trên mặt của đối phương.
Bạch Viễn sửng sốt.
Thiên Nam mi mỏng run rẩy, giống như cánh bướm sắp sửa tung bay.
Dừng vài giây, Thiên Nam bình tĩnh giật lại khoảng cách hai người.
“Ân, còn có chỗ nào khác không?”
Ngữ khí trong trẻo nhưng lạnh lùng nhất thời khiến cho một màn kiều diễm vừa rồi tan thành mây khói.
Bạch Viễn hoàn hồn, không được tự nhiên đáp,
“Giống như không có, nhưng là “hắn đột nhiên dừng một chút, sắc mặt nghiêm túc vài phần, “Nhưng là ta cảm thấy được kế hoạch này có chút tì vết.”
“Nói.”
Bạch Viễn rũ xuống mắt, nói tiếp đến,
“May mắn ta được xem qua nhiều tư liệu về sông Garonne, có chút phồn hoa, khách sạn cũng phá lệ xa hoa. Cho nên ta cảm thấy được công ty không thể chính là đem mảnh đất này phát triển trở thành khách sạn, mà hẳn là nên tận dụng, đem mỗi một loại hình dịch vụ đều tận lực phát triển.”
Thiên Nam nghe xong lời của hắn trầm tư.
Ngọn đèn rọi lên khuôn mặt nghiêm túc của nam nhân, tan rã vài phần trong trẻo nhưng lạnh lùng, thêm vài phần dịu dàng.
Bạch Viễn lại thất thần.
“Này ta đã nghĩ đến” Thiên Nam đột nhiên thản nhiên mở miệng, từ trong máy tính chỉ ra cho Bạch Viễn.
“May mắn dịch vụ phát triển tại sông Garonne đều phá lệ thịnh vượng, là công ty Trung Quốc đầu tiên đi tiên phong, trước tiên tất phải phát triển trong ngành công nghiệp, nắm được thị trường mới đúng.”
“Nhưng là suy nghĩ của ngươi rất không tồi, cho nên ta cảm thấy được có thể đồng thời phát triển hai hạng trong đó.”
Thiên Nam kiên nhẫn vì Bạch Viễn giải thích thêm.
Hai người thân ảnh in ở trên mặt tường, bị ngọn đèn kéo dài, hoà vào lại với nhau.