Trên bàn cơm lớn bày đầy đồ ăn, ba người không thể nào ăn hết được, nhưng có lẽ đây là phong cách ăn của người giàu có, ăn không nói, ngủ không nói, bữa cơm này rất lạnh lẽo, trôi qua tĩnh tĩnh lặng lặng, Lôi Thanh Tiêu ăn xong, đang định đi lên phòng, phía sau lại truyền đến tiếng của Mộc Nguyệt Hinh.
“Thanh Tiêu, con vừa trở về, không cần phải đến công ty làm việc luôn đâu, qua mấy ngày nữa mẹ dẫn con đi gặp mấy người bạn, quen biết thêm mấy người bạn nữa.”
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy Mộc Nguyệt Hinh nôn nóng muốn kéo mình đi ra ngoài xã giao, mất kiên nhẫn nói: “Không cần, mẹ, con định mai đến thăm quan công ty trước.”
Lôi Tử Hi vừa nghe thấy Lôi Thanh Tiêu tự nguyện đến công ty tham quan, cực kỳ vui vẻ, ông ta nói: “Vậy ngày mai con có thể đi cùng cha đến công ty, tiện thể nhận mặt luôn cũng được.”
“Vâng, con đi lên phòng trước đây, lát nữa con có hẹn với Huyễn Vu, cùng tụ tập với bọn họ.”
Lôi Thanh Tiêu nói xong đi thẳng lên cầu thang, Mộc Nguyệt Hinh thấy con trai xa cách với mình, bất mãn nói: “Cái thằng bé này, sao lại như vậy được, ông không nói nó mấy câu cho nó biết.”
Lôi Tử Hi nghe thấy giọng điệu bất mãn của Mộc Nguyệt Hinh, mất kiên nhẫn nói: “Nó có nói sai gì đâu, con trai mà không có sự nghiệp gì, thì sao trưởng thành được, nó biết tỏng bà cứ thích giới thiệu lung tung, bà như vậy lại chẳng phải là muốn giới thiệu bạn gái cho nó? Bà gấp cái gì, tính cách của con trai vốn đã lạnh lùng sẵn rồi.”
Mộc Nguyệt Hinh thấy chồng mình cũng dùng giọng điệu mất kiên nhẫn với mình, giống y như Lôi Thanh Tiêu, lại lớn tiếng nói: “Được được, tôi sai, tính cách của nó như vậy là do di truyền từ ông còn gì, thật là, tôi không nói gì nữa, được chưa? Thật không thể nào hiểu nổi, con trai do một tay tôi nuôi lớn, lại không có chút tính cách nào giống tôi.”
Lôi Tử Hi nghe thấy Mộc Nguyệt Hinh nói vậy: “Giống bà mới là nguy hiểm, nếu nó có tầm nhìn như phụ nữ, tương lai sao có thể làm được chuyện lớn!”
Lôi Thanh Tiêu nghe thấy rõ ràng đoạn đối thoại giữa Mộc Nguyệt Hinh và Lôi Tử Hi, anh trở về phòng của mình, cầm khung ảnh lên, cách lớp ảnh chụp chính mình, anh nhớ đến cô. Với Lôi Thanh Tiêu, nhà cũng chỉ như thế này thôi, trở về cũng chẳng có ý nghĩa gì cả, em ở đâu? Giữa biển người mênh mông, anh có còn tìm được em không? Em có còn nhớ rõ anh không, hay là duyên phận giữa chúng ta thật sự đã hết.
“Hắt xì! Hắt xì!”
Điềm Mộng Hinh đang ở trong căn hộ nhỏ của mình, rửa bát đũa trong căn phòng bếp nhỏ đến không thể nhỏ hơn, hắt xì hơi hai lần liên tục, thiếu chút nữa làm cô đánh rơi cả chiếc bát đang cầm trên tay.
“May là không có việc gì, lỡ như làm vỡ thì thảm rồi, thiếu chút nữa nhân dân tệ lại bay ra khỏi ví tiền, thật là, chẳng lẽ là có người nói xấu sau lưng mình.”
Điềm Mộng Hinh rửa bát đũa xong, thu dọn đồ trên bàn, vừa nhìn thấy thời gian trên đồng hồ, không thể không nhanh tay, đã muộn rồi, cô vội vội vàng vàng cầm túi của mình rời khỏi căn hộ nhỏ. Năm nay Điềm Mộng Hinh tuổi, độc thân, sống một mình ở thành phố X, tốt nghiệp đại học ở thành phố X với thành tích cực kỳ xuất sắc, cũng làm việc ở công ty ở địa phương, chỉ là tiền lương ít ỏi chỉ đủ cho sinh hoạt, Nếu muốn tiết kiệm nhiều tiền hơn, cô cần phải làm việc chăm chỉ hơn.
Sau khi sắp xếp lại quần áo đồ đạc của mình, Lôi Thanh Tiêu nhìn thời gian, đã gần đến giờ hẹn với Kỳ Huyễn Vu, anh cầm áo khoác lên, đi ra ngoài. Kỳ Huyễn Vu và Lạc Phong đã sớm đến cửa Kim Dạ Bất Nhập Miên, đứng ở đó chờ Lôi Thanh Tiêu xuất hiện.
Không biết tại sao, Kỳ Huyễn Vu nhớ đến biểu tình kỳ lạ của Lôi Thanh Tiêu hôm nay, anh ta nghi hoặc nói: “Lạc Phong, chúng ta cũng đã quen Thanh Tiêu được khoảng mười sáu năm rồi nhỉ?”
“Cũng tầm tầm đấy, sao cậu lại hỏi vậy?” Lạc Phong nghi hoặc hỏi.
Kỳ Huyễn Vu nói tiếp: “Hôm nay tôi thấy Thanh Tiêu lộ ra biểu tình kỳ quái, khó có thể diễn tả thành lời, có cảm giác như bị mất đi thứ gì đó, muốn tìm trở về, không biết trực giác của tôi có đúng không nữa.”
Lạc Phong nghe thấy Kỳ Huyễn Vu nói vậy, nói: “Có lẽ cậu ta có bí mật mà chúng ta không biết, mỗi người đều có bí mật thuộc về riêng mình, khi nào đến thời điểm, chúng ta sẽ biết.”