Lôi Thanh Tiêu đọc thấy bản kế hoạch rất tốt, sắc mặt không chuyển biến tốt, mà càng ngày càng nghiêm túc, bầu không khí trong phòng họp cũng càng lạnh hơn.
"Ý cô nói là mấy dự án này! Linda, tôi vừa tiếp quản công ty, không biết gì về năng lực của người trong bộ phận của cô. Như vậy đi, mỗi người trong bộ phận của cô sẽ phải thực hiện kế hoạch quảng cáo một cách độc lập, tranh thủ tăng lên % về số lượng và chất lượng trong quý này, như vậy tôi sẽ không nhắc lại khoản chi phí ăn uống kếch xù này nữa. Tuy nhiên, nếu bản kế hoạch của cô không tốt, vậy sẽ có người khác thay thế vị trí của cô, còn nữa, phải dùng chính thực lực của mình, không được đạo ý tưởng của người khác, thua cấp dưới của mình không đáng sợ, chứ nếu đạo dùng ý tưởng của người khác, cô cứ xác định ở nhà dài hạn đi." Lôi Thanh Tiêu lạnh lùng nói.
Linda nghe thấy lời đề nghị này của Lôi Thanh Tiêu, trái tim dần lạnh đi. Đúng vậy, cô ta là giám đốc bộ phận, nhưng bản thân cô ta biết rõ hơn ai hết, năng lực lên kế hoạch cho quảng cáo của mình là thế nào, để leo lên được vị trí này, cô ta đã tốn rất nhiều công sức, cô ta không thể thua cấp dưới của mình được.
“Dạ, Lôi tổng, bộ phận chúng tôi sẽ cố gắng." Linda đáp lại.
Sau khi cuộc họp kết thúc, Linda vội vội vàng vàng trở về bộ phận kế hoạch, giám đốc các bộ phận khác đều nhìn Linda bằng ánh mắt cảm thông, thật ra bọn họ đều biết, năng lực làm việc thực tế của Linda ở còn không bằng cấp dưới của mình.
Trợ lý Quách đã trở về bàn làm việc của mình trước khi cuộc họp kết thúc, Lôi Thanh Tiêu vừa vào văn phòng của mình, đã gọi trợ lý Quách vào.
"Ngoại trừ hỏi được vấn đề đạo dùng ý tưởng quảng cáo, còn hỏi được gì nữa không?"
Lôi Thanh Tiêu vừa hỏi, vừa xem những bản kế hoạch xuất sắc kia, không thèm ngẩng đầu lên nhìn trợ lý Quách.
Trợ lý Quách nói tiếp: "Năng lực làm việc của Điềm Mộng Hinh rất tốt, Linda sợ cô ấy đoạt mất danh tiếng của mình, chỉ giao cho cô ấy công việc photo tài liệu, lúc nào có dự án quảng cáo, sẽ bảo cô ấy lên kế hoạch, nói là luyện tập, không cho cô ấy ký tên."
Quách Vân Phong thấy sắc mặt của Lôi Thanh Tiêu càng ngày càng kém, âm lượng nói của anh ta cũng càng ngày càng nhỏ đi.
"Tôi biết rồi, cậu đi ra ngoài trước đi."
Lôi Thanh Tiêu nghe trợ lý Quách nói xong, khép tập tài liệu lại, đứng lên, đưa lưng về phía anh ta, phất tay tỏ ý bảo anh ta đi ra ngoài.
Tiếng đóng cửa vang lên, Lôi Thanh Tiêu nhìn những tòa nhà mọc nên như nấm ở bên ngoài, trong lòng thầm nghĩ: Linda, cô đừng tưởng mình đứng ở vị trí trên cao, thì sẽ mãi ở trên cao được, không bỏ công sức ra mà đòi thu hoạch sẽ không tồn tại lâu dài được đâu.
Linda vội vội vàng vàng trở lại phòng làm việc.
"Cô ta sao vậy?"
"Mọi người không biết à, trong cuộc họp hôm nay, Linda đã bị Lôi tổng mắng cho một trận, nói là quý này chúng ta sẽ hoàn thành bản kế hoạch quảng cáo độc lập, bao gồm cả cô ta, nếu năng lực của Linda không bằng chúng ta, cô ta sẽ phải nhường lại vị trí cho chúng ta."
"Vậy cô ta có thể áp dụng lại mánh khóe đạo ý tưởng của người khác."
"Đúng vậy!"
"Sao có thể, nghe nói nếu đạo của người khác sẽ bị sa thải, lần này Lôi tổng làm rất mạnh tay!"
"Lâm Lâm, cô nói xem, có phải là vì chiều nay trợ lý Quách tới hỏi tình hình, rồi báo cáo cho Lôi tổng biết không?"
"Đúng vậy, tôi nghĩ là thật đấy, xem ra đều là vì chuyện của Điềm Mộng Hinh cả."
"Được rồi, đi làm việc đi, đừng đoán bậy nữa." Lâm Lâm nói.
Mọi người nhanh chóng trở về vị trí của mình, trong lòng Lâm Lâm cũng thầm nghĩ, có phải là như vậy không? Hay đều là ảo giác của bọn họ, tất cả đều chỉ là trùng hợp? Lâm Lâm lắc lắc đầu mình, vỗ mấy cái, để đầu óc của mình tỉnh táo lại, chuyên tâm vào công việc.