Thấy Kỳ Huyễn Vu đã nâng cao giọng trên quá decibel, ánh mắt thờ ơ của Lôi Thanh Tiêu bắt đầu biểu hiện mất kiên nhẫn, anh quay sang lườm Kỳ Huyễn Vu, rồi lại nhìn ra ngoài cửa sổ.
Lôi Thanh Tiêu tiếp tục nhìn ra ngoài cửa sổ, mất kiên nhẫn nói: “Nghe thấy rồi, chắc chắn sẽ đến.”
Kỳ Huyễn Vu thấy Lôi Thanh Tiêu cứ mải nhìn ra ngoài cửa sổ, nói chuyện lại mất kiên nhẫn, tựa như đang tìm kiếm thứ gì đó, anh ta hỏi: “Cậu nhìn cái gì vậy?
Lôi Thanh Tiêu nhìn ra ngoài cửa sổ, trầm tư một lúc lâu, không lập tức trả lời Kỳ Huyễn Vu luôn, Kỳ Huyễn Vu cũng không vội giục Lôi Thanh Tiêu trả lời, qua một lúc lâu sau, Lôi Thanh Tiêu đột nhiên lên tiếng.
“Tôi rời khỏi thành phố này nhiều năm, nơi này vẫn không thay đổi gì nhiều, những địa điểm cũ vẫn còn nguyên, cũng không biết cái công viên nhỏ mà hồi bé từng đi qua có còn ở đấy không?”
Giờ phút này, giọng điệu Lôi Thanh Tiêu trả lời Kỳ Huyễn Vu mang theo sự dịu dàng chưa từng có, ánh mắt đượm buồn, Kỳ Huyễn Vu và Lôi Thanh Tiêu chơi với nhau từ năm tuổi, anh ta chưa từng nhìn thấy Lôi Thanh Tiêu như thế này bao giờ, Kỳ Huyễn Vu thấy Lôi Thanh Tiêu như vậy, dùng ánh mắt không thể tưởng tượng nổi nhìn anh.
“Thanh Tiêu, tôi chưa từng thấy cậu như thế này bao giờ, có phải hồi còn nhỏ cậu làm mất thứ gì ở đấy không?” Kỳ Huyễn Vu nhìn anh bằng ánh mắt tràn đầy nghi ngờ.
Ngay khi Kỳ Huyễn Vu nói chuyện, chiếc xe đi đến khúc cua, Kỳ Nhuyễn Vu đánh tay lái, một công viên nhỏ tồi tàn xuất hiện ở trước tầm mắt bọn họ, Lôi Thanh Tiêu an tĩnh nhìn công viên nhỏ, không đáp lại Kỳ Huyễn Vu, Kỳ Huyễn Vu quay sang nhìn theo hướng Lôi Thanh Tiêu đang nhìn.
“Cái công viên nhỏ này hả, tôi biết, thường thì người lớn của một số gia đình không có điều kiện hay đưa con cháu nhỏ tới đây chơi, ngẫu nhiên cũng có mấy đứa bé nhà giàu tới, nhưng tôi chưa từng vào công viên này bao giờ, công viên này mở được nhiều năm, đã tồi tàn lắm rồi, không ngờ nó vẫn còn tồn tại.”
Lôi Thanh Tiêu nhìn công viên nhỏ, nhìn nơi quen thuộc kia, anh không quên tất cả mọi hồi ức ở nơi đây, trong lòng có cô ấy, người kia đang ở ở vùng nước biếc cách vời một phương(), hoa đào vẫn ở đây, cảnh còn người mất!
() Câu gốc của câu này nằm trong bài Kiêm gia : Sở vị y nhân, tại thuỷ nhất phương (Người mà đang nói hiện thời, ở vùng nước biếc cách vời một phương.) Bản dịch của Tạ Quang Phát.
Đường về nhà không dài lắm, Lôi Thanh Tiêu chìm đắm trong thế giới của mình suốt chặng đường đi, Kỳ Huyễn Vu thấy Lôi Thanh Tiêu không muốn nói chuyện, cũng không quấy rầy anh nữa, đến khi Kỳ Huyễn Vu dừng xe ở trước cửa nhà Lôi Thanh Tiêu, Lôi Thanh Tiêu mới phản ứng lại, nghi hoặc hỏi: “Sao lại ngừng?”
Kỳ Huyễn Vu dở khóc dở cười nhìn biểu tình mờ mịt của Lôi Thanh Tiêu, nói: “Lôi đại thiếu gia à, đã tới nhà cậu rồi, nên đương nhiên là phải dừng xe chứ.”
Lôi Thanh Tiêu nhìn khung cảnh quen thuộc bên ngoài cửa sổ, vẻ mặt trở nên lạnh lùng, thờ ơ, lại trở về làm Lôi Thanh Tiêu vô cảm, Lôi Thanh Tiêu mở cửa xe ra, Kỳ Huyễn Vu cùng xuống xe theo Lôi Thanh Tiêu, mở cốp sau xe ra, dỡ valy hành lý của anh xuống, Lôi Thanh Tiêu không xách theo valy hành lý, anh đi tới trước cánh cổng sắt, ấn chuông cửa vang lên
Kỳ Huyễn Vu nhìn biểu tình này của Lôi Thanh Tiêu, lại nghĩ đến biểu tình của anh dọc theo đường đi, hỏi: “Thanh Tiêu, cậu đã về đến nhà rồi, sao tôi cứ có cảm giác là cậu không vui vậy?”
Lôi Thanh Tiêu lạnh lùng nói: “Ở một nơi nhìn giống như mái nhà, nhưng lại không bao giờ có hơi ấm của gia đình, không bao giờ có được sự quan tâm thật sự của người thân, cái nhà này làm tôi không cách nào vui vẻ được.”
Kỳ Huyễn Vu nghe thấy Lôi Thanh Tiêu nói vậy, đang định an ủi anh, đúng lúc này, quản gia Ngô đã đi ra, mở cửa cho Lôi Thanh Tiêu, đi theo sát phía sau là bóng dáng của Mộc Nguyệt Hinh.
“Thiếu gia, cậu đã trở về rồi.” Quản gia Ngô kính cẩn nói.