Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Vất vả cho em rồi!” Lăng Quốc Thiên đưa tay vuốt má Trương Tú Anh, giọng anh thật nhẹ.
Trương Tú Anh để mặc anh nhìn mình, cô vẫn còn mệt, nói chuyện với anh một chút đã thấy kiệt sức.
Mấy ngày qua đối với cô dài như cả thế kỷ, còn biết bao nhiêu chuyện cần nói với anh.
Không thể nào chậm trễ hơn được nữa.
Trương Tú Anh yên lặng nghỉ ngơi một chút, sau khi đã đỡ mệt cô ngước mắt nhìn Lăng Quốc Thiên.
“Là Tú Linh sai người bắt em, cô ta sợ em cướp mất Thịnh Thiên Vỹ.” Nói tới đây, Trương Tú Anh lại nhớ ra, Thịnh Thiên Vỹ mà Trương Tú Linh dùng đủ mọi thủ đoạn để quyến rũ, thậm chí không từ cả việc hãm hại chị gái mình để giành lấy.
Nếu cô ta biết anh chính là Lăng Quốc Thiên - người đàn ông tàn phế được chính tay cô ta tác thành cho Trương Tú Anh thì không biết Trương Tú Linh sẽ có thái độ như thế nào đây? Nghĩ tới đây, Trương Tú Anh khẽ bật cười.
“Bị người khác hại vui lắm sao? Em đang cười gì?”
Lăng Quốc Thiên vẫn yêu chiều nhìn Trường Tú Anh giọng anh pha lẫn chút dịu dàng hỏi cô.
“Em đang nghĩ, nếu Trương Tú Linh biết người ngồi xe lăn mà cô ta nhất quyết không chịu lấy làm chồng lại chính là Thịnh Thiên Vỹ người mà cô ta bất chấp thủ đoạn muốn giành lấy thì cô ta sẽ như thế nào? Trương Tú Anh không ngại ngần nói ra lý do khiến cô bật cười với anh.
“Em nghĩ xem?”
Lăng Quốc Thiên cong khóe mắt nhìn cô.
“Không nghĩ đâu, để đầu óc làm việc khác thôi.”
Trương Tú Anh lắc lắc đầu mỉm cười nhìn anh.
“Người hại em ngoài Chu Tài ra còn hai người nữa, em có biết gì về bọn chúng không?”
Biết Trương Tú Anh đã sẵn sàng nói chuyện, Lăng Quốc Thiên cũng muốn nhận đây hỏi có một số chuyện, danh tính của những kẻ trực tiếp ra tay với Trương Tú Anh càng xác định được sớm bao nhiêu thì càng có cơ hội bắt được chúng nhiều bấy nhiêu.
“Hai tên còn lại là Mặt Choắt và Đầu Trọc, em thấy chúng gọi nhau như thế.
Có điều...” Trương
Tú Anh hơi ngập ngừng, ngực cô phập phồng, mặt có chút tái.
Lăng Quốc Thiên lo lắng đưa tay vuốt ngực cô.
“Nếu em mệt thì ngày mai chúng ta sẽ nói tiếp, em đừng gấp.”
“Em không sao chỉ là hơi xúc động một chút.” Trương Tú Anh hít vào một hơi rồi tiếp tục.
“Hai tên đó, giọng nói của chúng có xuống chín tầng địa ngục em cũng không thể quên được, bọn chúng chính là những kẻ đã bắt em đưa vào phòng khách sạn đêm sáu năm trước.” Trương Tú Anh khó nhọc, gương mặt co dúm lại khi nhắc về chuyện cũ.
Thái độ của cô thu trọn vào mắt Lăng Quốc Thiên, ánh mắt anh trầm xuống, anh cúi đầu vuốt và những ngón tay cô.
Lúc này anh không dám nhìn vào đôi mắt vẫn còn sự bàng hoàng của cô khi nhắc về chuyện cũ.Anh chỉ sợ khi nhìn vào đôi mắt ấy, anh sẽ không kiềm chế được mà nói hết ra sự thật đêm đó.
.