Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Hàn Thu Nguyệt nhớ tới lời thầy Nguyễn liền tìm mọi lý do chỉ mong Trương Vân Sơn đổi ý mà cứu Trương Tú Linh.
“Phúc tinh! Bà đã thấy phúc tinh nào thế này chưa? Bà cũng dẹp bớt mấy chuyện bói toán ngay lại cho tôi!” Trương Vân Sơn đã tức giận tới mức không thể thương lượng.
Ông ta đập mạnh tay xuống bàn.
Nhìn một màn khóc lóc của cả hai mẹ Con Hàn Thu Nguyệt khiến trong lòng ông ta đã rối càng thêm loạn.
“Xin ông! Trương Tú ANh nó đã làm cho thanh danh Trương gia mất sạch, lẽ nào ông muốn chuyện này vỡ lở thì Trương gia sẽ thế nào đây? Hàn Thu Nguyệt vừa khóc vừa dùng hai tay ra sức lay người Trương Vân Sơn.
Bà ta quyết định dùng tới chiêu cuối cùng này chắc chắn sẽ khiến Trường Vân Sơn phải suy tính thiệt hơn.
Hàn Thu Nguyệt quá hiểu, trong lúc nóng giận thế này sức khỏe, hay tâm trạng của bà ta và Trương Tú Linh có lẽ Trương Vân Sơn sẽ không thèm để ý, nhưng danh dự của Trương gia, sự sống còn của Trường thị thì chắc chắn ông ta sẽ phải cân nhắc thiệt hơn.
“Hai mẹ con bà có im đi không! Mau mang nó về phòng, quản chặt cho tôi!” Trương Vân Sơn ôm đầu, quát lớn.
Hàn Thu Nguyệt thấy ông ta như vậy, biết rằng bước đầu Trương Vân Sơn đã thỏa hiệp, liền vội vàng kéo Trương Tú Linh vẫn đang sụt sịt bên cạnh đứng dậy, hai mẹ con len lén đi về phòng.
Sau một hồi ồn ào, căn phòng khách rộng lớn trở nên yên lặng tới ngạt thở.Từng tấm ảnh vương vãi đầy dưới đất.
Trương Vân Sơn ngồi bất động trên ghế sô pha, mắt chăm chăm nhìn xuống đống ảnh rơi vãi dưới sàn.
Dưới ánh đèn pha lê vàng nhạt nhìn gương mặt ông ta như già đi cả chục tuổi.
Cuộc đời ông ta, đánh đồng dẹp bắc không quá xuất sắc nhưng cũng gọi là người có danh Vọng, địa vị trong xã hội.
Chưa có ai dám khinh thường hay nói sau lưng ông ta.
Ông ta không ngờ người làm cho ông ta đau đầu lại là hai đứa con gái tưởng chừng vô cùng tốt đẹp, ngoan ngoãn của ông ta.
Sáu năm trước đứa con gái ông ta rất mực tin tưởng, niềm tự hào của ông ta đã lôi ông ta từ đỉnh cao của niềm tự hào xuống vực thẳm của sự nhục nhã chỉ sau một đêm.
Sáu năm sau, đứa con gái mà ông ta luôn cho rằng yếu đuối, lương thiện, vô hại thực ra lại là một đứa con gái hư đốn, độc ác ra tay tàn nhẫn cả với người thân của mình.
Ông ta nghĩ mãi, nghĩ mãi vẫn không biết mình đã sai ở đâu?
Có một điều Hàn Thu Nguyệt đã nói đúng, ông ta không thể lặp lại sai lầm của sáu năm trước, không thể vì sự nóng giận của bản thân mà ảnh hưởng tới tập đoàn, ảnh hưởng tới danh dự gia tộc.
Cách tốt nhất ông ta có thể nghĩ ra được trong lúc này là phải để Trương Tú Linh lánh đi đâu đó, sau đó ông ta sẽ tìm cách xóa mọi dấu vết.
Hôm nay tới đây thôi.
Ông ta đã quá mệt mỏi để có thể suy nghĩ nên làm gì tiếp theo rồi.
Hai đứa Con gái, đứa nào ông cũng có tình cảm nhất định.
Nhưng dù sao việc cũng đã xảy ra với Trương Tú Anh rồi, giờ đây không thể để Trương Tú Linh cũng bị hủy hoại nốt danh tiếng của nhà họ Trường được.
Hàn Thu Nguyệt đưa Trương Tú Linh về phòng, nhìn con gái khóc lóc tới chết đi sống lại, trong lòng bà ta thương xót không nguôi, nhưng cứ nhớ tới những tấm hình Trương Vân Sơn ném đầy trên sàn, cả lời của ông ta về việc Trương Tú Linh chính là chủ mưu hãm hại Trương Tú Anh bà ta không khỏi rùng mình.
.