“Chào chú em, lâu rồi không gặp nhỉ.
Chú em hơi tham, nên anh đây đành đắc tội với chú vậy.”
Đặng Triều ngồi xổm xuống trước mặt bọn Chu Tài, tay hắn cầm con dao nhọn dí sát vào mặt từng tên.
Lưỡi dao sắc bén đi tới đâu để lại vết cứa rớm máu tới đó.
Đầu Trọc và Mặt Choắt mặt cắt không còn giọt máu, nhìn Chu Tài cầu cứu.
Chu Tài bị trói lặt tay ra sau, trong lúc này hắn đang cố gắng bí mật lấy chiếc điện thoại dấu dưới cạp quần, bấm số của tiếp viện bên ngoài.
Để tránh bọn người Đặng Triều để ý.
Chu Tài cố gắng xuống nước van xin Đặng Triều để kéo dài thời gian.
“Đại ca, em xin đại ca tha mạng, chuyện này là do em có mắt không trọng, không biết Trương Tiểu thư đây là người của đại ca, Số tiền này chúng em xin không dám lấy nữa.
CHỉ xin đại ca tha cho lần này.
Chúng em sẽ biến mất, vĩnh viễn.”
Chu Tài năn nỉ Đặng Triều, thái độ vô cùng thành khẩn.
Lúc này hắn đã rút được điện thoại ra.
Lặng lẽ ấn số khẩn cấp của tiếp ứng bên ngoài.
Bất giác Đặng Chiều dí sâu mũi dao vào tay
Chu Tài.
“Cái tay này vừa động vào người đàn bà của tao đúng không? Đặng Triều cắm mạnh con dao.
Chỉ nghe thấy tiếng rú chói tai của Chu Tài, bàn tay hắn đã bị con dao nhọn xuyên quá, máu tràn ra xối xả.
“Tao quên mất mày đang gọi số này phải không?”
Đặng Triều móc từ trong túi ra chiếc điện thoại cục gạch đen xì lắc lắc, môi nhếch lên cười nhạt.
“Đưa bọn nó vào!”
Đặng Triều rất nhanh lấy lại gương mặt lạnh như băng ra lệnh cho đàn em.
Từ cửa thoát hiểm phía sau toán người của Chu Tài bị bắt trói, nhét dẻ vào mồm lần lượt bị người của Đặng Triều giải vào.
Quy hết xung quanh Chu Tài.
“Mày nghĩ sao mà định qua mặt tao?”
Đặng Triều lúc này đã đứng dậy có chân đạp thật mạnh vào mạng sườn Chu Tài.
Sau đó hắn ra hiệu cho tên đàn em cầm lại túi tiền.
.
“Hôm nay chơi tới đây thôi, tao còn nhiều việc phải làm.
Nên nhớ việc hôm nay là do chúng mày tự chuốc lấy”
Nói xong Đặng Triều dắt tay Trương Tú Linh lên xe lái ra ngoài.
Chu Tài ngơ ngác thấy bọn chúng chuẩn bị rời đi, nhưng ngay sau đó hắn đã hiểu ra, không thể nào có chuyện dễ dàng như thế được.
Đặc biệt Với loại người như Đặng Triều nổi tiếng là nhổ cỏ sẽ nhổ tận gốc.
Đặng Triều lùi xe ra tới cửa nhà máy thì dừng lại, hắn ngồi trên xe quan sát lũ đàn em làm việc.
Từng can xăng được bọn chúng rải khắp nhà máy xong xuôi bọn chúng không quên dùng một sợi dây thùng dài, buộc tất cả lũ người của Chu Tài lại với nhau.
Xong việc bọn chúng lên xe, chiếc xe vừa nổ máy, tên cầm đầu bọn đàn em của Đặng Triều mở cửa kính vứt ra chiếc bật lửa đã bật sẵn ném vào vũng xăng gần chỗ bọn chu tài, sau đó hắn làm động tác hôn gió với lũ người đang thi nhau giấy dụa thành một đống hỗn độn giữa sàn.
Hai chiếc xe thoát ra ngoài.
Ngọn lửa trong xưởng nhanh chóng bùng lên dữ dội, Đặng Triều ra hiệu cho đàn em rút trước, bản thân hắn và Trương Tú Linh còn ở lại thêm một lúc nữa chắc chắn rằng ngọn lửa đủ lớn để không ai có thể thoát ra được.
Nhà máy nằm khá xa khu dân cư, lại đúng vào giờ trưa, với thời tiết nóng nực như thế này.Vào buổi trưa nhiệt độ rất cao và gây cảm giác khó chịu vì thế hầu như vào giờ này các nhà trong thị trấn đều đóng kín cửa kéo rèm bật điều hòa, chẳng ai dại gì mà đi ra ngoài giờ này nếu không có việc gì đột ngột.
Trương Tú Linh ngồi trên xe, nhìn ngọn lửa nhảy nhót trước mắt cô ta thở ra một hơi nhẹ nhõm.
“Sao, người đẹp? xử lý như vậy đã hài lòng em chưa?” Đặng Triều lia mắt xuống rãnh ngực Trương Tú Linh hỏi cô ta.
“Người ta vừa bị ăn hiếp, anh không an ủi người ta sao?” Trương Tú Linh lấy giọng ủy khuất áp sát người dán chặt vào người Đặng Triều, tay cô ta đã luồn qua khuy áo mở của hắn mơn trớn lồng ngực rắn chắc của hắn.