Gương mặt trở lại vẻ điềm tĩnh nghiêm nghị.
Hàn Thu Nguyệt thấy vậy chuẩn bị xong xuôi đồ lễ bà ta cũng vội vàng quỳ xuống vái lạy rối rít.
Sau đó bà ta ngồi chắp tay trước ngực hướng thẳng lên bàn thờ ở hậu điện miệng lẩm bẩm khấn vái.
“Điều tôi sắp nói đây sẽ rất khủng khiếp, Trượng phu nhân phải hết sức bình tĩnh.”
Chờ cho Hàn Thuy Nguyệt khấn vái xong, thầy Nguyễn chậm rãi mở lời.
“Có điều gì xin thầy cứ chỉ dạy” Hàn Thu Nguyệt ngước đôi mắt đầy hoang mang nhìn ông ta cầu xin.
“Xung quanh bà tỏa ra luồng âm khí rất nặng nề, nhất định gia đình bà có người qua đời, tôi nhìn thấy đó là một con ma nữ còn rất trẻ” Thầy Nguyễn trầm giọng, nét mặt trở nên nghiêm trọng.
“Xin lạy thầy, trăm ngàn lần lạy thầy, thầy soi tâm nói cho con biết rõ hơn được không? Cần làm thế nào để hóa giải được không, tốn kém bao nhiều chúng con cũng xin thực hiện.” Nước mắt Hàn Thu Nguyệt lã chã rơi, bà ta bàng hoàng khi nghe thấy hai từ ma nữ, còn trẻ.
Trong đầu bà ta toàn là hình ảnh Trương Tú Linh, điều này khiến bà ta vô cùng sợ hãi.
“Bà cứ bình tĩnh, người này bị tai nạn chết, chưa chắc đã tìm được xác, là một người trẻ tuổi sinh giờ dậu” Thầy Nguyễn điềm tĩnh đáp.
Hàn Thu Nguyệt nghe tới đây lẩm bẩm trong miệng, Trương Tú Anh sinh trước Trương Tú Linh ba mươi phút nhưng Trương Tú Anh sinh giờ dậu còn Trương Tú Linh khi sinh ra đã bước sang thời gian của giờ Tuất.
Trong lòng bà ta có chút nhẹ nhõm hơn một chút, nhưng nghĩ tới người gặp nạn là Trương Tú Anh, cũng là con gái bà ta dứt ruột đẻ ra, mặc dù bà ta và Trương Tú Anh có chút xa cách nhưng trong lòng bà ta cũng đau đớn.
“Xin thầy, có cách nào có thể hóa giải đại nạn này được không? Xin thầy thần thông quảng đại nhón tay làm phúc.” Hàn Thu Nguyệt quỳ rạp dưới đất liên tục chắp tay vái lạy.
“Khó đấy! Khó đấy!” Thầy Nguyễn lắc đầu vẻ mặt càng thêm đăm chiêu.
“Tôi sẽ cố gắng hết sức lễ lạt khẩn cầu, có thể giảm bớt được chút nào hay chút đấy nhưng Trượng phu nhân này, đám tang này trong họa lại có phúc.
Khắc tinh biến mất, Trương gia sẽ được yên ổn”
Thầy Nguyễn nhấn mạnh vào câu khắc tinh biến mất, khiến Hàn Thu Nguyệt trong lòng càng khẳng định chắc chắn đó chính là đang ám chỉ tới Trương Tú Anh.Vốn tin tưởng tuyệt đối vào thầy Nguyễn, Hàn Thu Nguyệt cảm thấy trong lòng nhẹ nhõm hắn.
“Bây giờ bà quỳ xuống đây, tôi sẽ làm lễ cho nhà bà.”
Hàn Thu Nguyệt vội vã làm theo những lời chỉ dẫn của thầy Nguyễn trong gian phòng mờ tối ánh nến lập lòe soi khi tỏ khi mờ khiến gương mặt thầy Nguyễn càng thêm ma quái, Hàn Thu Nguyệt không một phút nào lơ là, bà ta chỉ sợ chưa đủ thành tâm, liền quỳ lạy liên tục tới nỗi hai chân tê cứng, đầu gối cũng thâm tím.
Sau khi lễ lạt đã xong thầy Nguyễn lấy một chai nước thả vào mấy cánh hoa được hái từ lọ hoa trên bàn thờ sau đó lẩm nhẩm khấn vái làm phép một hồi.
Xong xuôi đâu đấy ông ta đưa chai nước cho Hàn Thu Nguyệt nói rằng bà ta và Trương Vân Sơn phải uống hết chai nước này cùng nhau sau bữa tối ngày hôm nay để giảm thiểu được vận hạn lần này.
Hàn Thu Nguyệt thấy thế vội vàng đưa hai tay nhận lấy chai nước, cẩn thận đặt vào túi xách của mình sau đó lấy thêm một tập tiền đặt lên chiếc đĩa đã được để sẵn trên bàn trước mặt thầy Nguyễn.