Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Xin...!xin...!xin thầy chỉ đường dẫn lối, mở mang đầu óc u mê của con.
Soi sáng cho con...!xin thầy”
Hàn Thu Nguyệt càng nói giọng càng run rẩy, hai tay xoa vào nhau mãnh liệt.
“Người này là máu mủ của bà.”
Thầy Nguyễn mở mắt trừng trừng nhìn thẳng vào Hàn Thu Nguyệt đang co rúm trước mặt mình, người thầy rung lên bần bật.
“Trăm sự con lạy thầy.
Thầy có thể soi tỏ cho con người đó là ai để con xin được cầu xin ơn trên phù hộ.”
Hàn Thu Nguyệt thất kinh, trong đầu bà ta hiện lên toàn là hình ảnh Trương Tú Linh.
Đứa con gái yêu của bà ta vừa ra khỏi nhà với đám bạn trên chiếc xe thể thao màu tím lao vút đi trước tầm mắt bà ta lúc trưa.
“Thiên cơ bất khả lộ” Thầy Nguyễn hét lên rồi tự đập đầu mình vào tường khiến trán thầy sưng u lên một cục.
Hàn Thu Nguyệt nhìn thấy mà sợ hãi.
Sau một màn này, thầy Nguyễn lại nằm vật ra sau đó từ từ ngồi dậy trở về dáng vẻ điềm đạm thường ngày.
Hàn Thu Nguyệt vẫn run rẩy quỳ rạp dưới đất.
Thầy Nguyễn nhìn thấy bà ta như vậy vội vàng đưa tay hướng về phía bà ta nói.
“Trương Phu nhân, mời phu nhân ngồi dậy nói chuyện.”
Thấy giọng thầy bình thường, Hàn Thu Nguyệt mới hoàn hồn vội vàng ngồi dậy ngay ngắn, hướng mắt về phía Thầy Nguyễn chờ đợi những lời vàng ngọc của thầy.
“Bà đã mang đầy đủ lễ như tôi dặn tới chưa?”
Thầy Nguyễn vén ống tay áo màu trắng, điềm đạm hỏi Hàn Thu Nguyệt.
Giống như ông ta và người lúc này là hai người hoàn toàn khác nhau vậy.
Căn biệt thự xa hoa, nằm trong khu căn hộ đắt tiền bậc nhất Ninh Thành.
Tiếng nhạc chát chúa vang lên từ chiếc loa cỡ đại, một đám người uốn éo quấn vào nhau giữa tiếng nhạc.
Trên bàn là đủ loại rượu mạnh, thuốc kích thích và đồ ăn đắt tiền.
Trong căn phòng rộng lớn được kéo rèm kín
mít, ánh sáng mờ ảo tỏa ra từ chiếc đèn chùm pha lê trên trần nhà cao tỏa xuống những bóng người ăn mặc thiếu vải, cười nói ngả ngớn phía dưới.
Có người đang uống rượu, có người đang hít bóng cười, có người đang chia nhau những viên thuốc màu hồng bé xíu cùng lắc lư uốn éo theo điệu nhạc.
Trên hàng những chiếc sofa rộng lớn êm ái không thiếu những cặp trai gái công khai quấn lấy nhau, ngay trước mặt những người khác.
Trương Tú Linh cùng Hàn Giang Ngọc cụng ly rượu mạnh vào nhau, ngửa cổ dốc ngược thứ rượu đắng chát vào miệng.
Chiếc váy ngắn chưa đầy một gang tay của Trương Tú Linh cộng với chiếc áo cúp ngực bó sát phô bày toàn bộ đường cong cơ thể cùng da thịt trắng nõn của cô ta.
Dưới tác động của rượu, cả làn da cô ta ẩn hiện một màu phớt hồng khiến Trương Tú Linh càng trở nên quyến rũ gợi tình.
Đây là một trong những bữa tiệc thác loạn mà cô ta thường xuyên tham gia.
Tại những bữa tiệc như thế này cô ta có thể thoải mái lựa chọn cho mình một gã đàn ông vừa ý, cùng rượu và thuốc kích thích cho tới khi thân thể rã rời sau những cuộc hoan ái mới thôi.
Hôm nay tâm trạng Trương Tú Linh đặc biệt tốt, cô ta đã trừ khử được cái gai trong mắt mình, mọi mối đe dọa về quyền thừa kế, về đối thủ có thể cướp mất Thịnh Thiên Vỹ của cô ta đã được loại bỏ.
Trương Tú Linh đưa một ly rượu khác lên môi chuẩn bị uống, đôi môi không dấu được niềm vui của cô ta vô thức cong lên.
“Hôm nay cậu có chuyện gì đó vừa ý đúng không?” Hàn Giang Ngọc chủ động chạm chiếc ly đã rỗng của mình vào ly rượu của Trương Tú Linh hỏi.
“Rất rất vui”
.