Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
“Đã mở được hầm nhưng không thấy người, bọn em sẽ tới địa điểm tiếp theo ngay” Lisa nói nhanh.
Bàn tay cầm điện thoại của Lăng Quốc Thiên trở nên cứng nhắc, đôi mắt vằn tia máu nhìn chăm chăm vào khoảng không vô định.Tin tức này đối với anh giống như tạt thêm một gáo nước lạnh vào người đang co ro vì rét.
Bốn căn hầm, một căn rỗng là mất đi một phần hi vọng.
Lăng Quốc Thiên khẽ “Uhm” một tiếng sau đó cúp điện thoại.ANh phải nhanh lên thôi.
“Thịnh Tổng! có tín hiệu sống, nhưng khá yếu phía này.”
Giọng nói của người kỹ thuật viên vang lên cắt đứt dòng suy nghĩ của Thịnh Thiên Vĩ, anh vội vàng chạy tới chỗ người vừa nói.
Trên mà hình máy cảm ứng xuất hiện những tín hiệu khá mờ, nhưng khá gần giống với kích thước của một người.
Thịnh Thiên Vĩ siết chặt tay.
Tập trung mọi lực lượng đào sạch các khu vực này, ngay lập tức.”
Vừa dứt lời, chính Thịnh Thiên Vĩ cũng tự lấy dụng cụ cùng mọi người đào cát.
Thời gian không biết đã trôi qua bao lâu, dưới cái nắng chói chang của sa mạc, lưng áo anh đã ướt đẫm mồ hôi.
Từng giọt từng giọt mồ hôi theo gương mặt góc cạnh chảy xuống, Thịnh Thiên Vĩ vẫn không dừng lại, hai tay manh đã tứa máu vì cán xẻng dính cát cứa vào.
Một khoảng đất trống lớn dần lộ ra.
“Thịnh Tổng, hình như tôi chạm phải kim loại.” Tiếng một người ngay cạnh Thịnh Thiên Vĩ vang lên, không ai khác anh ta chính là Lý Thu Thủy, cũng đang đảo cát nhiệt tình.
Thịnh Thiên Vĩ vội quay sang vị trí của Lý Thu THủy, dưới xẻng của anh ta một chiếc bản lề rỉ sét lộ ra, không chờ được, Thịnh Thiên Vĩ buông xẻng bắt đầu lấy tay cào cát theo đường khe của chiếc bản lề.
Lý Thu Thủy thấy vậy không đành, anh ta cũng vội vàng ngồi xuống cùng Thịnh Thiên Vĩ bới cát.
Đôi tay vốn đã bị thương của Thịnh Thiên Vĩ giờ đây cùng với việc dùng tay bới cát của anh khiến vết thương càng nặng thêm, bàn tay anh không phân biệt được đâu là cát đầu là máu.Thịnh Thiên Vĩ không hề cảm thấy đau đớn, trong lòng anh duy nhất chỉ có hình ảnh Trương Tú Anh không biết đang sống chết như thế nào.
Cửa hầm dần lộ ra, chỉ là một cánh cửa gỗ bình thường, không có khóa.
Thịnh Thiên Vĩ vội vàng giật nắp cửa hầm không chần trừ liền nhảy xuống, khoảng cách
không quá cao nhưng cũng khiến anh loạng choạng, chân Thịnh Thiên Vĩ chạm vào vật gì đó.
Thịnh Thiên Vĩ mau chóng rút đèn pin từ túi quần ra, bật lên.
Dưới chân anh không gì khác chính là chiếc ba lô của Trương Tú Anh.Anh cúi xuống nhặt chiếc ba lô lên.
Đúng là ba lô của cô, vậy chắc chắn cô từng xuất hiện ở đây.
Thịnh Thiên Vĩ vội vàng lia đèn pin khắp phòng.
Căn phòng không lớn vì thế có thể dễ dàng quan sát toàn bộ căn phòng qua đèn pin.
Một đốm đen khuất sau chiếc bàn ở góc xa khiến tim Thịnh Thiên Vĩ thắt lại.Anh vội vàng chạy tới, không ai khác, Trương Tú ANh đang nằm hôn mê dưới sàn nhà.
Đầu dính bết máu, hai tay bị trói chặt phía sau.
Chiếc quần bị cởi xuống ngang đùi vẫn nguyên vị trí.
Phía sau Thịnh Thiên Vĩ mấy người tìm kiếm.
cũng đang tiến lại.
“Mọi người đứng yên tại đó” Thịnh Thiên Vĩ ra lệnh, tiếng nói lạnh lùng của anh là sự kiềm nén của cơn tức giận, nhưng ai nấy cũng đều có thể cảm nhận được sự giận giữ là lạnh lẽo tới thấu xương trong giọng nói của anh, mọi người không ai dám tiến lên.
Thịnh Thiên Vĩ đặt chiếc đèn pin xuống đất, để ánh sáng hơi chếch về phía ngoài, không chiếu trực tiếp và người Trương Tú Anh.
Anh nhẹ nhàng nâng chân cô lên, mặc lại quần cho cô.
Quần mới cởi tới đùi, đồ lót vẫn còn mặc nguyên chứng tỏ bọn chúng chưa giở trò được với Trương Tú ANh.
.