“Trương Tiểu thư cứ yên tâm, mọi việc sẽ như ý cô.”
Trương Tú Linh cúp máy lẩm bẩm.
“Một lũ hút máu”.
Trương Tú Linh bấm số của Linh Nga, soạn một tin nhắn cụt lủn:“Mang đồ ăn lên phòng cho tôi” Sau đó, cô ta ném điện thoại sang một bên lấy quần áo đi tắm.
Giờ phút này chỉ có ngâm mình trong bồn tắm mới khiến cô ta cảm thấy thoải mái dễ chịu.
Nguyễn Anh đi đi lại lại ngoài hành lang rất lâu, không thấy sự xuất hiện của Trương Tú Linh, cô quyết định xuống nhà ăn cơm cùng mọi người, kiểu gì Trương Tú Linh cũng phải xuất hiện trong bữa ăn.
Nhưng thời gian ăn được nửa bữa tối đã
trôi qua mà vẫn không thấy Trương Tú Linh đâu.
Nguyễn Anh vờ như vô tình hỏi Linh Nga.
“Giám đốc Trường vẫn chưa khỏi đau bụng sao? Tôi không thấy cô ấy ăn tối, có cần tôi giúp cô ấy mua thuốc đau bụng không?”
Linh Nga vốn không nghi ngờ gì Nguyễn Anh, nghĩ rằng cô ấy cũng chỉ là quan tâm nên hỏi nên thành thật trả lời.
“Tiểu thư khỏi đau bụng rồi nhưng cô ấy cảm thấy không được khỏe nên lát nữa tôi sẽ mang bữa tối tới phòng cho cô ấy”
Nguyễn Anh à lên một tiếng, trong lòng không khỏi có chút thất vọng, nếu như Trương Tú Linh cứ ở trong phòng không ra ngoài thì e rằng cả đêm nay cô có canh ngoài hành lang cũng không moi được chút tin tức nào.
“Cô giỏi thật đấy, lái xe trên cát sa mạc rất khó vậy mà cô làm được.” Nguyễn Anh lân la gợi chuyện với Linh Nga.
“Có gì mà giỏi đâu, tôi cũng chỉ là tình thế bắt buộc thôi” Linh Nga được khen nhưng cũng không thoải mái lắm, bởi cô ta đều có thích phải lái xe trong điều kiện như vậy.
“Cũng đúng, tội nghiệp giám đốc Trương, chắc là cô ấy đau bụng lắm, nên xe mới về sau hơn chúng tôi lâu như vậy nhỉ” Nguyễn Anh tỏ vẻ quan tâm.
“Cũng chỉ dừng lại hai lần.” Linh Nga trả lời Nguyễn Anh tới đây cô ta bỗng khựng lại.
Một người chưa từng tiếp xúc nhiều với cô ta như Nguyễn Anh, bỗng dưng hôm nay lại nói chuyện với cô ta nhiệt tình như vậy, có gì đó không đúng lắm.
Tuy không có gì quá nhưng cần thận đề phòng vẫn hơn.
Linh Nga liền tiếp tục.
“Chắc là do không quen ăn những đồ ăn sẵn nên tiểu thư của chúng tôi mới bị như vậy, việc này cũng tế nhị không muốn làm phiền người khác nên tôi đành phải tự lái xe cùng tiểu thư Linh Nga giải thích thêm với Nguyễn Anh.
Nguyễn Anh tinh ý nhận ra quãng ngưng lại của Linh Nga, sợ Linh Nga nghi ngờ nên cô cũng không cố gắng tiếp chuyện thêm chỉ nói với Linh Nga trước khi đi mình có mang theo thuốc đau bụng nếu tiểu thư của cô ta cần có thể tới phòng cô lấy bất kỳ lúc nào.
Nói xong Nguyễn Anh lại vui vẻ ăn nốt bữa tối của mình.
Linh Nga thầy Nguyễn Anh không hỏi gì thêm lại còn nói muốn giúp đỡ thì trong lòng thở phào, nghĩ rằng mình đã quá đa nghi.
Cô ta liền yên tâm ăn nốt bữa tối sau đó mang một phần đồ ăn đã được cô ta dặn khách sạn làm riêng cho Trương Tú Linh lên phòng cho cô ta.
Màn đêm bao trùm khắp sa mạc mênh mông, nhiệt độ đã xuống rất thấp Thịnh Thiên Vĩ khẽ rùng mình, bước chân cùng tiếng người phía sau anh ngày càng gần, Thịnh Thiên Vĩ quay người vừa đúng lúc Kỳ PHương Nhan và Lisa đi tới.
“Mọi việc thế nào?” Thịnh Thiên Vĩ nhìn Kỳ PHương Nhan hỏi.
Máy móc cậu yêu cầu đã tới đầy đủ, tôi đã cử người đang lắp đặt rồi, hai mươi phút nữa sẽ xong.
Có một số điều tôi cần trao đổi với cậu kĩ hơn” Kỳ Phương Nhan lấy mấy chiếc ghế gấp gần đó mở ra đưa cho Lisa và Thịnh Thiên Vĩ mỗi người một cái.
Cả ba quây quanh tấm bản đồ thị trấn bỏ hoang được trải trên bàn, Thịnh Thiên Vĩ cầm tách cà phê đã nguội để sang bên cạnh nhường vị trí cho tấm bản đồ lớn toàn sa mạc.