" Bà xã ngoan, đừng động...".
Dục Ưu Hành hít sâu, đừng động, nếu không anh sẽ lỡ tay, kìm lòng không đậu mà tạo ra ngoại bân cướp vợ của anh mất.
Nhẫn nại, nhật định phải nhẫn nại.
Nhưng Mạn Giai khuynh đường như không nghe thấy anh nói gì, càng ngày càng khó chịu, cô nhíu mày, hai mắt long lanh nhìn Anh, không hiểu vì sao anh dừng lại.
" A Hành.... em khó chịu ".
Lắp đặt hết rồi... mà lại không chịu khởi hành là ý gì?.
Dục Ưu Hành lại lần nữa suýt kìm lòng không đậu, anh từ môi cô in xuống nụ hôn nồng nhiệt, ngón tay thon dài từ từ thay thế anh an ủi cô, cũng như tra tấn chính mình.