Son trên môi đến khi bị anh ăn hết mới chịu buông tha cho cô, lái xe về nhà.
Dục Ưu Hành chạy xe vào gara, thong thả bước xuống xe, ra phía sau lấy thực phẩm rồi ôm cô lên nhà.
Mạn Giai khuynh vừa vào nhà lad ngã ngay xuống ghế sofa khoác lông của nhà boss, eo đã mỏi nhừ, hai chân dường như cũng không còn cảm giác.
Mạn Giai khuynh vùi cả đầu và mặt vào gối chỉ còn lại cái ót, miệng khẽ thở nhẹ vì quá thoải mái.
Dục Ưu Hành đi đến cười cười, ân cần xoa đầu cô một cái rồi mới vào bếp, sắn tay áo, đeo tạp dề, chuẩn bị nấu ăn.
Mạn Giai khuynh bị xoa đầu liền ngửa cổ nhìn theo bóng lưng của anh, chợt nhớ trong túi có mơ sấy, liền tung tăng chạy theo sau Dục Ưu Hành lục lọi tìm kiếm.
Anh nhìn cô chơi vui vẻ như thế, chỉ biết phụ giúp cô tìm kiếm thật nhanh để cô tránh xa phòng bếp, nếu cô cứ tiếp tục ở đây, không khí ga và dầu sẽ làm cho cô khó chịu.
Mạn Giai khuynh giúp anh phân loại thực phẩm, đem khay trứng và mì chính bỏ vào ngăn tủ lạnh xong mới cầm đồ ăn vặt của mình tung tăng chạy ra phòng khách xem tivi.
Cô có cảm giác như.... có lẽ cô bị Dục Ưu Hành chiều hư mất rồi~