TỔNG TÀI BỆNH KIỀU~ ĐẾN ĐÂY HÔN CÁI NÀO!

chương 18: vị cứu tinh boss dục

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Đang lúc Mạn Giai Khuynh muốn bốc lửa thì một người không ngờ đến đột ngột xuất hiện.

Dục Ưu Hành đẩy cửa bước vào, trên người đã thay một bộ quần áo mới.

Tiêu Hỷ Nhi nhìn người đi đến, trong lòng liền nở hoa, thở phào nhẹ nhõm, thật đúng là anh Dục, cô chỉ cần nhắn tin nhắn khái quát tình hình, không lâu sau liền xuất hiện.

Mạn Giai Khuynh nhìn anh liền hóa đá...

Trong đầu không tiêu cự, không biết Dục Ưu Hành từ đâu mà đến, cô nhớ là anh đến công ty, vậy tại sao bây giờ lại xuất hiện ở đây?.

Một dấu chấm to đùng, Mạn Giai Khuynh ngồi ngay ngắn nhìn anh đang đến gần, cách cô bước chân bỗng nhiên bất động, từ trên cao nhìn xuống phía dưới cô, Mạn Giai Khuynh như bị ra đa dò quét, chỉ cảm thấy hơi ê răng, cảm giác trên đỉnh đầu dường như bị hói, cả người lạnh lẽo lạ thường.

Lúc Nãy, nhìn thấy cảnh tượng kì dị, Tiêu Hỷ Nhi liền nhanh tay gửi tin nhắn cho Dục Ưu Hành để cầu cứu, nhìn khuôn mặt không ra một tia cảm xúc của người được triệu kiến, cô nàng cũng hơi giật gân, nhưng đối phó với " Keo chó", Tiêu Hỷ Nhi đành liều mạng.

Nhìn Mạn Giai Khuynh còn mờ mịt, cô nàng đành âm thầm tạ tội với bạn tốt dưới tận đáy lòng, giờ phút này, cô nàng vẫn nên im lặng là vàng.

Mạn Giai Khuynh nghĩ nghĩ, cô và Tiêu Hỷ Nhi không nói, Mạc Tùy Tuyết lại càng không thể nói, vậy, hay là trùng hợp?, nếu là như vậy thì cũng quá là cẩu huyết đi....

Đến khi Mạn Giai Khuynh biết được, nhất định sẽ cảm thán cả một sớ dài về tình bạn đẹp của cái người tự xưng là đai đen ấy mất.

" A Hành, thật trùng hợp... haha ".

Cuối cùng, Mạn Giai Khuynh là người mở miệng trước, cô cười một nụ cười tiêu chuẩn gượng gạo, " ngọt ngào " nhìn Dục boss.Hôm nay Mạn Giai Khuynh mặc áo trễ vai, váy cũng trên đầu gối, lúc đầu cô chỉ tưởng Mạc Tùy Tuyết một mình gọi cô ra, nếu biết trước sẽ có mặt tra nam, cô sẽ không ăn mặc như vậy, không, không, có bị đánh chết cô cũng không đến.

Dục Ưu Hành nhìn đôi vai trần trụi của cô ngoài, lại nhận thấy ánh mắt không tốt đẹp của Trương Vĩnh, sắc mặt của anh liền tối đi, trong đáy mắt toát lên một tầng lửa giận.

Vai của cô rất đẹp, nó cũng là của anh, ánh mắt bẩn thỉu kia dường như không xứng, dơ bẩn.

" anh Dục ".

Hai âm thanh lần lượt phát ra, một là của Tiêu Hỷ Nhi, một người khác là Mạc Tùy Tuyết.

Trương Vĩnh sắc mặt âm trầm, Tiêu Hỷ Nhi thù vui mừng, còn Mạc Tùy Tuyết thì đỏ mặt, Mạn Giai Khuynh nhìn Mạc Tùy Tuyết, lại càng thêm tức tối.

Nếu đem ra so sánh Dục Ưu Hành với Trương Vĩnh, Trương Vĩnh chẳng là cái đinh gì.

Dục Ưu Hành thu lại sát ý, lúc này không nhìn Mạn Giai Khuynh nữa mà quay sang, gật đầu với Tiêu Hỷ Nhi, lại quay sang Mạc Tùy Tuyết, mặt lạnh, từ ngữ xa cách, nhàn nhạt mở miệng:" ai là anh của cô?".

" em..." Mạc Tùy Tuyết cứng họng, sắc mặt liền tái xanh.

Tiêu Hỷ Nhi càng nhìn càng vui vẻ

Anh đi thẳng đến bàn cô ngồi, từ trên nhìn xuống:" có thể đưa người của tôi đi được chưa?".

Không đợi sự đồng ý, Dục Ưu Hành liền muốn ôm Mạn Giai Khuynh rời đi.

Anh thật sự tức giận.

Trương Vĩnh rất vừa ý với đối tượng lần này, Mạn Giai Khuynh kiêu ngạo, cao quý, rất thu hút, đối với hắn rất cảm giác chinh phục, lần đầu tiên có người không để tâm đến dáng vẻ của hắn, lại nghe Mạc Tùy Tuyết nói Mạn Giai Khuynh rất có tiền, vụ hợp tác lần này hắn cũng không Thiệt thòi gì, dáng người lại vừa miệng như vậy, Trương Vĩnh ngày càng quyết tâm.

Thấy con mồi trước mắt muốn bay, Trương Vĩnh không nhịn được ngăn cản, vừa suy tính dùng hành động thân sĩ để tạo ấn tượng tốt trong lòng Mạn Giai Khuynh.

" anh là ai?, cô ấy không muốn đi, anh không được cưỡng ép cô ấy".

Dục Ưu Hành liền nhíu mày, anh nhớ người này, đã gặp hắn ta lần tại nhà hàng, lúc đó Mạn Giai Khuynh cứ nhìn hắn chằm chằm ghét bỏ, thì ra...

Nghĩ đến đây, Dục Ưu Hành liền sáng tỏ, lúc đầu anh còn tưởng cô có quan hệ gì với hắn, anh một mực chờ cô tự động giải bày mọi chuyện, hóa ra, cô biết người này có liên quan đến Mạc Tùy Tuyết, cô ghét hắn cũng là bình thường.

Dục Ưu Hành từ trước đến nay luôn nặng lòng với vấn đề này, hôm nay, suy nghĩ lại, thì ra do anh suy nghĩ quá nhiều, cả người thật nhẹ nhõm.

Bị Dục Ưu Hành hiểu lầm nghiêm trọng như vậy, không biết là may mắn hay xui xẻo, có lẽ hiểu lầm như thế cũng tốt, nhỡ may có một ngày anh đột nhiên hỏi cô về mối quan hệ giữa cô và Trương Vĩnh, Mạn Giai Khuynh không biết phải giải thích ra sao, không lẽ cô nói là bản thân trọng sinh.

Mạn Giai Khuynh chắc chắn Dục Ưu Hành sẽ mời bác sĩ tâm lý đến nhà mất.

Nhìn Trương Vĩnh diễn xuất sắc như vậy, Mạn Giai Khuynh âm thầm hô lớn, là con mắt nào của hắn thấy cô không muốn đi chứ, làm ơn, cô còn muốn rời khỏi đây càng nhanh càng tốt đấy.Lúc này, Mạn Giai Khuynh mở miệng, chủ động ôm eo của Dục Ưu Hành, cũng không khách khí đối với hành động của Trương Vĩnh mà đáp lại:" anh ấy là chồng tương lai của tôi, anh ấy đương nhiên có quyền".

Dục Ưu Hành nghe được danh phận " chồng tương lai " đầu mày liền dãn ra, tuy nhiên, anh vẫn không hài lòng cho lắm với hai từ " tương lai", bỏ nó đi sẽ tốt hơn.

Ừm, ngày mai anh liền đưa cô đi đăng ký, danh chính ngôn thuận là " chồng " của cô.

Dục Ưu Hành không chừa sắc mặt, nghênh ngang ôm Mạn Giai Khuynh rời đi, Tiêu Hỷ Nhi cũng nhanh chóng chạy theo.

Chỗ này chỉ còn lạo hai người, Mạc Tùy Tuyết bị cứng họng, vẫn im lặng nãy giờ, Trương Vĩnh thì sắc mặt tái nhợt rất khó coi, khuôn mặt hoa hoa công tử bị biến dạng, có bất ngờ rồi lại có tức giận, im lặng không nói gì nhìn ba người kia đi mất.

Ngạc nhiên vì Mạn Giai Khuynh đã có vị hôn phu, tức giận vì bị Mạc Tùy Tuyết lừa, rõ ràng cô ta nói con mồi này rất dễ ăn, lại không ngờ khó nhai đến như vậy, lúc đầu, hắn nhìn bộ dạng thờ ơ của Mạn Giai Khuynh, cứ tưởng là cô dùng chiêu lạt mềm buộc chặt để thu hút sự chứ ý của hắn, không ngờ...

Mạn Giai Khuynh nếu biết tra nam nghĩ gì, cô thật muốn đánh chết hắn, bảo hắn bớt ảo tưởng lại, mắt của hắn lại có vấn đề rất nặng, lại nhìn biểu cảm chán ghét thành " lạt mềm buộc chặt".

Kế hoạch bị đổ vỡ hoàn toàn, Trương Vĩnh lại ngày càng có thai độ bất nhã với Mạc Tùy Tuyết, dáng vẻ bạch mã hoàng tử cũng không cánh mà bay.Tiêu Hỷ Nhi được Dục Ưu Hành gọi người đưa về, còn mình thì đem Mạn Giai Khuynh vào thẳng khách sạn.

Anh vẫn còn đang tức giận, nhìn Mạn Giai Khuynh hở vai cứ lắc lư bên cạnh, Dục Ưu Hành liền muốn đánh vào mông cô.

Mạn Giai Khuynh thấy anh mím môi, nhìn thấy được anh tức giận, lại không biết anh tức giận cái gì, nhưng cũng thức thời im lặng, làm đà điểu gật gù.

Hình ảnh ngoan hiền khi vào mắt Dục Ưu Hành lại là "hở vai trần lắc lư", oan uổng quá ah....

Mạn Giai Khuynh không biết nguy hiểm phía trước, vẫn sánh vai làm con ngoan, nếu lại biết Dục Ưu Hành quy nghĩ dồi trụy cũng liền lập tức đưa anh đi khám mắt.

Mạn Giai Khuynh thề, cô là con ngoan của đảng và nhà nước, chưa bao giờ ăn quá ba chén cơm, cũng chưa bao giờ lãng phí đồ ăn thừa.

Mạn Giai Khuynh đang chuẩn bị tinh thần về nhà giải thích, cũng không còn tâm trí nhìn khung cảnh nên không thấy kì lạ gì, bất chợt, Dục Ưu Hành liền dừng xe trước cửa khách sạn, chưa kịp hoàn hồn thì đã bị Dục Ưu Hành ôm ra khỏi xe, rồi bước vào.

Quá trình đi, ai cũng nhìn ra sự áp bức đều từ người đàn ông đang ôm phụ nữ phát ra, có cảm thán, có chậc lưỡi, tuy nhiên, do tính chất chuyên nghiệp của một nhân viên khách sạn, mọi người chỉ lén nhìn chứ không nói.

Còn có nhiều cô nhing một màn này, liền ao ước thế chỗ của Mạn Giai Khuynh một lần.

Chỉ có nữ chính Mạn Giai Khuynh lúc này có cảm giác sắp chết.

Đặt gấp một phòng, vừa ôm vừa đi vội như vậy, trẻ con tuổi cũng biết người lớn đang đi làm chính sự.

Dục Ưu Hành nhanh chóng ôm Mạn Giai Khuynh đi vào, cả quá trình đi, Mạn Giai Khuynh đều gật gù.

Không về nhà giải thích, lại mang cô đến khách sạn, không lẽ, Dục Ưu Hành muốn chơi màn " yêu tinh đánh nhau"?.

Truyện Chữ Hay