" A hành, mau thả em xuống, bây giờ vẫn là buổi sáng ".
" anh biết ".
Vừa nói, Dục Ưu Hành vừa ném cô xuống giường.
Mạn Giai Khuynh bị ném xuống giường bông mềm mại, trợn mắt nhìn anh, tên này, cố chấp và cứng đầu, bề ngoài thì mặt lúc nào cũng như đông đá, nhưng chỉ có cô mới biết anh biến thái.
Nhìn anh đè lên người cô, từ từ cởi cúc áo làm bộ dáng quyến rũ, Mạn Giai Khuynh nuốt xuống một cái.
Cô cũng là người, đương nhiên sẽ bị hấp dẫn.
" bảo bối, đến giờ hưởng thụ rồi ".
Anh áp lồng ngực trần trụi lên ngực cô, làm cho cô hít nhẹ một cái, không biết từ lúc nào anh đã cởi xong quần áo, quá mức đáng sợ.
" hôm qua anh đã làm, hôm nay...ừm..ừm".
Cô còn chưa nói xong, cổ tay đã bị anh ghì chặt, khóa lên đỉnh đầu, miệng gặm cắn môi cô.
Mạn giai Khuynh từ từ thả lỏng, đầu lưỡi của anh cứ đảo trong miệng cô làm cô khó chịu rên nhẹ một tiếng.
Dục Ưu Hành lại nghe nhầm, tưởng cô thích thú, nên gặm cắn càng bạo hơn.
Lưỡi nóng cứ như thế cắn lướt qua chóp cằm, răng cắn nhẹ cằm cô, đầu lưỡi lại phiêu du trên cổ.
Mạn Giai Khuynh chỉ còn biết hừ hừ.
" ah~ ".
Vị trí trước ngực bị hút mạnh, Mạn Giai Khuynh như đang lâng lâng, vừa khó chịu vừa vui sướng ưỡn người, cảm nhận rất rõ ràng đầu lưỡi của anh đang làm gì.
Tay được nới lỏng từ lúc nào, cô bất giác ôm đầu anh.
" ah~ A Hành ".
Cô làm sao đấu lại nổi anh.
Váy và quần nhỏ bị vứt xuống đất, Mạn Giai Khuynh liền cảm thấy mất mẻ.
Anh lại khóa môi cô, phía dưới lại cảm nhận có một bàn tay lớn thăm dò, xoa nắn, vừa tê vừa ngứa đến thích thú.
" ân~~ Hành~~ân ~~".
" thích anh làm như vậy không? Hửm?".
Tên đáng ghét, cô im lặng, đánh nhẹ trên vai anh, anh lại tiếp tục phì cười.
" hay là như thế này...".
" ah~~".
Một ngón tay của anh từ từ đi vào, mật dịch liền bị ngón tay chen chúc mà trào ra, làm cô cong người, bấm víu vào anh.
Tay của anh rất dài vì thế ở trong cơ thể của cô cũng thật sâu.
" hay là như thế này...?..".
" ahhh~~".
Anh lại rút ra và cho thêm một ngón nữa.
Ngón tay bị thấm ướt, Dục Ưu Hành ra vào dễ dàng hơn, rước lấy tiếng rên của cô càng nhiều.
Cuối cùng, boss Dục cũng không chịu đựng nổi, rút ngón tay, động thân đi vào, làm cả hai thở nhẹ một hơi.
Thật sự rất thoải mái.
Eo của anh đong đưa từng nhịp, kèm theo đó tiếng rên của cô phát ra, tiếng thở dốc, tiếng va chạm lẫn nhau vâng lên làm người nghe ngượng ngùng.
" ah~ chậm một chút ".
" ân...".
" quá sâu ".
Chân của cô quấn quanh eo rắn chắc của anh làm anh càng thêm điên cuồng, thong thả không cảm thấy đủ, anh bắt đầu chạy nước rút.
Mạn Giai Khuynh cứ thế nhấp nhô, cứ bị động đón nhận hết tác động của anh, miệng chỉ biết rên thành tiếng.
Động tác mỗi lúc nhanh hơn, Mạn Giai Khuynh cắn răng, phía dưới đột nhiên co rút, một dòng khoái cảm chạy lên não.
" chờ anh một chút".
Biết rõ cô đã đến, Dục Ưu Hành cũng nhanh chóng đong đưa, tiếng vang mỗi lúc một lớn, cuối cùng buông thả mình vào trong cô.
Mạn Giai Khuynh cảm nhận một dòng nước ấm bắn vào bụng, phía dưới lại nhạy cảm co rút, Dục Ưu Hành nằm phía trên, vẫn bị cô bao lấy, từ từ cứng rắn.Thấy được anh khác thường, Mạn Giai Khuynh liền nói:" A Hành, em không làm nữa ".
Dục Ưu Hành không phản bác, chỉ nhẹ nhàng nhấc eo rồi hạ xuống:" Khuynh Khuynh, mọi chuyện không phải do em quyết định".
Cứ thế, một màn nóng bỏng lại xảy ra.
Khi Mạn Giai Khuynh tỉnh dậy, thì chỉ còn lại mình cô trong phòng, " ai đó tốt bụng" đã tắm và mặc quần áo giúp cô.
Cô bước xuống giường, tay chân liền vô lực.
Cố gắng bước ra ngoài, Mạn Giai Khuynh liền thấy đầu xỏ gây chuyện ngồi ngay ngắn trên bàn làm việc, xử lý tài liệu, mặt này tươi sáng.
Phải nói, đàn ông quyến rũ nhất khi Nào, đương nhiên sẽ là lúc làm việc, giờ đây, Anh quyến rũ đến chết người.
Cảm giác được cô, anh từ từ ngước mắt nhìn lên, thấy được cô, thay đổi ánh mắt sắc bén thành ôn hòa, vui vẻ gọi cô:" lại đây ".
Cô đương nhiên cũng biết nghe lời mà bước đến.
Mạn Giai Khuynh đến gần liền bị ôm vào trong ngực.
" mệt không?".
Cô trợn mắt đánh vào ngực anh, lại bị anh nắm lấy, đưa đến bên miệng khẽ hôn làm cô ngượng mặt:" đương nhiên sẽ mệt".
" lần sau cứ để anh, ai bảo em muốn ở trên ".
Sắc mặt của cô liền ngượng tới chín, cô đâu có ngờ, đây là một sai lầm, cô chỉ muốn một lần được ở trên anh, không bị anh chèn ép, cô không biết nó lại mệt như vậy.
Thảo nào lúc đầu khi cô đề nghị, anh còn cười, tư thế phía trên làm anh vào sâu hơn, cũng mỏi eo hơn.
Cô không làm nữa.
" anh đáng ghét ".
" haha ".
" không được cười, không cho cười nhạo em, anh đáng ghét ".
Cô xấu hổ đến như vậy, anh còn cười được, đáng ghét.
" được được, không cười em, lần sau lại cho em ở trên, được chứ ".
Cô uất ức:" anh đáng ghét, đáng ghét".
" rồi, rồi, anh đáng ghét, được chưa".
" như vậy mới được ".
Mạn Giai Khuynh liền thõa mãn.
Tay anh xoa bụng cô:" bảo bối, đói bụng chưa?, anh đưa em đi ăn".
" Đói " cô gật đầu, thật đói, bụng kêu lên luôn rồi.
Dục boss nghe vợ yêu nói như thế, thì còn chờ gì nữa, anh liền nhanh chóng ôm cô rời công ty.