Lãnh Nghiêm mỉm cười hướng hắn gật đầu, "Đã lâu không gặp, Hạ thiếu!"
"Thiên Triệu, hóa ra các con có quen biết, em gái con vừa giới thiệu Lãnh Nghiêm, đây là bạn trai của nó, về sau rảnh rỗi các con có thể qua lại!" Hạ Trảm Bằng ngửi được mùi thuốc súng, ở một bên nhanh chóng giảng hòa.
"Chúng con chỉ biết nhau thôi." Hạ Thiên Triệu thanh âm lạnh lẽo tựa đáy cốc, mà hắn từ khi vào cửa ánh mắt không hề rời khỏi Hàn Nhất Nhất.
Hàn Nhất Nhất chỉ cần vừa ngẩng đầu, liền có thể chạm ánh mắt hắn, chẳng sợ cô muốn trốn tránh, nhưng ánh mắt lại không thể trốn, hắn như là muốn đoạt lại cô, làm cho cô không còn chỗ ẩn nấp.
Đề phòng tình huống xấu đi, Hàn Nhất Nhất nắm thật chặt tay Lãnh Nghiêm, mỉm cười nói với Hạ Trảm Bằng: "Ba, con hôm nay cùng bạn hẹn ăn cơm, thời gian cũng không còn nhiều, con ngày mai lại đến thăm người, được không?"
"Ừ, đi đi, phải chơi cho vui vẻ nhé!" Hạ Trảm Bằng liên tục nói, ông như thế nào không biết tâm tư của con gái chứ.
Hàn Nhất Nhất kéo tay Lãnh Nghiêm, lại mỉm cười nhìn về phía Hạ Thiên Triệu, làm bộ hạnh phúc nói: "Anh cả, bọn em đi trước!"
Nhưng hai chữ anh cả kia trong lòng cô đã luyện tập vô số lần, khi cô nói với hắn, có bao nhiêu đau đớn chỉ có mình cô biết, nhưng cô buộc phải cho hắn biết, cô chỉ có thể gọi hắn là anh trai.
Khi cô nói ra, không dám nhìn hắn, nói xong, kéo Lãnh Nghiêm rời đi như bỏ trốn.
Hạ Thiên Triệu cứ như vậy, trơ mắt nhìn Hàn Nhất Nhất rời đi trước mắt hắn, hai tay nắm chặt kêu răng rắc, nhịn không được muốn đuổi theo cô, lại bị Hạ Trảm Bằng nghiêm khắc gọi lại.
"Thiên Triệu, quay lại!" Hạ Trảm Bằng thanh âm già nua nhưng vẫn uy nghiêm.
Hạ Thiên Triệu giống như bị hóa đá, đứng ở nơi đó, nhìn theo hướng cô rời đi, cho dù nơi đó đã sớm không còn hình bóng của Hàn Nhất Nhất.
Hạ Trảm Bằng nhìn thấy đau đớn trong mắt con trai, mới giật mình, hóa ra con trai lún sâu hơn ông tưởng tượng rất nhiều, mà điều này lại là do sai lầm lớn của ông.
"Thiên Triệu, nghe ba một câu, buông tay đi! Ngoại trừ buông tay con không còn lựa chọn nào khác!"
"Vì cái gì? Vì cái gì người buông tay nhất định phải là con?" Hạ Thiên Triệu xoay người, vẻ mặt đau thương.
"Bởi vì nó là em gái con, nó là em gái cùng cha khác mẹ với con, con không buông tay chính là , không được người đời chấp nhận và chúc phúc, vĩnh viễn chỉ có tối tăm, con nhẫn tâm để cho người con yêu cả đời phải sống cuộc sống tối tăm sao?"
"Vì sao cô ấy phải là em gái của con? Vì sao để con yêu cô ấy rồi mới nói cho con biết cô ấy là em gái của con?" Hạ Thiên Triệu không ngừng lặp lại câu hỏi, vấn đề này hắn dĩ nhiên đã đi vào ngõ cụt.
"Vì sao ư? Bởi vì trong người các con chảy cùng một dòng máu, đều chảy dòng máu của Hạ Trảm Bằng ta." Nói đến đây, ông không nhịn được mà ho khan. Hạ Thiên Triệu nghe lời ông nói, lại nhìn đế bộ dáng ho khan của ông, như tỉnh ngộ lại, nhẹ nhàng đi đến bên cạnh Hạ Trảm Bằng, nhẹ nhàng mà vỗ vỗ người ông.
"Con không nên hung dữ với ba như vậy."
"Thiên Triệu, nếu con muốn trách thì trách ba đi, hết thảy chuyện này, đều là lỗi của ba, nhưng hiện tại, ba không hy vọng sai càng thêm sai." Hạ Trảm Bằng thanh âm trầm thấp mà bất đắc dĩ.
Hạ Thiên Triệu không nói gì, yên lặng ngồi một bên.
"Yêu một người, không chỉ là muốn có được người đó, mà còn muốn làm cho người đó được tự do và hạnh phúc, nếu tình yêu của con là gánh nặng cho con bé, vậy thì con giữ lại phần tình cảm này, sẽ chỉ làm cho cả hai thêm đau khổ."
"Ba, ba nói cho con biết, con phải làm thế nào để buông tay?" Buông tay hai chữ này nói dễ như vậy, nhưng khi thực sự thực hiện, còn khó hơn việc hắn đàm phán hợp đồng mấy trăm triệu, còn khó hơn việc hắn giết người như ma quỷ khi quản lý ba bang hội. . .
"Đem tình yêu hóa thành tình thân, không cần nghĩ đến việc chiếm hữu, hãy chúc phúc, chúc phúc cho nó cùng Lãnh Nghiêm, ta nhìn ra được, Lãnh Nghiêm đối với Nhất Nhất yêu sẽ không ít hơn con, Nhất Nhất đã có người bầu bạn tốt, con cũng nên tìm một người, chẳng sợ con lấy người vợ thứ mười, thứ mười một, thậm chí thứ mười hai, chỉ cần con hóa giải thứ tình cảm kia,ba đều ủng hộ con, nhưng con phải hiểu một chuyện, Nhất Nhất cả đời này chỉ có thể làm em gái của con, hãy từ bỏ đi những ý nghĩ không nên có."
Hạ Thiên Triệu sao mà không rõ, Hàn Nhất Nhất đích thực là em gái hắn, nhưng người hắn muốn có được, ngoại trừ Hàn Nhất Nhất, không ai có thể thay thế, cho dù hắn có lấy đến một trăm người vợ, cũng đều không sánh được một nụ cười nhẹ hoặc một ánh mắt bi thương của cô.
Giống như bị thua trận, Hạ Thiên Triệu toàn thân mệt mỏi.
Khi ra khỏi bệnh viện, đụng mặt Uông Giai Trừng, vốn là không muốn chào hỏi gì, nhưng Uông Giai Trừng lại gọi hắn, nói muốn cùng nhau đi uống vài chén, hắn không có cự tuyệt, một người uống rượu giải sầu, chẳng bằng hai người cùng uống cho say mèm.
Bên trong PUB, Uông Giai Trừng cùng Hạ Thiên Triệu một ly tiếp theo một ly mà uống.
"Anh biết không? Hai người chúng ta đều là người đau lòng, hai người chúng ta đều là . . ." Uông Giai Trừng đã có chút say, bắt đầu trở nên bạo dạn.
"Cô biết cái gì là đau lòng, cô có ăn có uống, cả đời không phải lo buồn." Hạ Thiên Triệu đáp lại, ngửa đầu uống cạn chén rượu.
"Chẳng lẽ anh phải lo ăn lo uống sao? Chẳng lẽ anh không lo những cái này thì anh sẽ không đau lòng sao?"
"Cô là đàn bà, tôi là đàn ông, đàn bà chẳng phải sẽ lấy một người đàn ông cả đời này sẽ không để cho cô ta phải lo buồn sao? Cô gả vào Hạ gia chẳng lẽ còn phải lo buồn sao?"
"Tôi đau lòng là vì tôi tham lam, tôi tham lam muốn có được tình yêu của chồng, nhưng chồng lại còn lấy người chị gái cùng cha khác mẹ của tôi, tôi đau lòng là vì tôi tham lam, Thiên Cơ nằm trên giường bệnh sống cuộc sống thực vật mà tôi còn hy vọng anh ta tỉnh lại. . ." Nói tới đây, nước mắt cô ta đã chảy xuống, dọc theo hai má chảy vào trong chén rượu. xạo quá chị
Hạ Thiên Triệu nghe đến đây, ý thức được mỗi người đều có một nỗi đau, chỉ thấy Uông Giai Trừng bưng chén rượu một hơi uống cạn.
"Được, chúng ta đều là người đau lòng, uống!" Hạ Thiên Triệu rót rượu, một ly lại tiếp một ly mà uống cạn, đối với hắn mà nói, uống rượu mới hy vọng không nghĩ đến cô, không kiêng kị gì mà nghĩ đến cô.
Bên kia PUB, một đôi mắt nhìn bọn họ chằm chằm, một người đàn ông đang ôm sát ả khiêu vũ, ả ngửa đầu hưởng thụ, tầm mắt cũng không rời đi.
"Em hôm nay tâm tư không ở đây. . . . ừm . . ." Người đàn ông đột nhiên đưa tay luồn vào trong áo của ả, giữ chặt thắt lưng ả.
"Đâu có, anh tốt như vậy. . ." Tay ả đảo qua miệng hắn, thân thể gắt gao dán vào người hắn, bộ ngực no đủ áp sát vào người đàn ông trước mặt, nhìn hắn như muốn hút hồn.
"Em là tiểu yêu tinh hại người, hại anh hiện tại toàn thân đều nóng, đều là em làm cho ta phiền lòng, chúng ta tìm một chỗ yên tĩnh một chút. . ." Hắn áp sát người ả, thổi nhẹ bên tai ả.
Nhưng lúc này ả đột nhiên đẩy hắn ra, hít sâu mấy hơi, vẫy vẫy tay, "Bổn tiểu thư đêm nay không rảnh, lần sau sẽ cùng anh!"
Trong nháy mắt rời đi, tuy rằng giờ phút này ả toàn thân đều nóng, tuy rằng cấm dục đã lâu, nhưng giờ phút này có thứ còn quan trọng hơn khoái lạc, chính là chuyện Uông Giai Trừng cùng Hạ Thiên Triệu.
Uông Giai Vi vốn chuẩn bị rời khỏi Hạ gia, tình yêu của ả là có giới hạn, cho dù ả có yêu Hạ Thiên Cơ, nhưng hiện tai Hạ Thiên Cơ đã trở thành người sống thực vật, còn ả vẫn là một người đàn bà bình thường, hơn nữa ả vẫn còn trẻ, ả không muốn sống mãi cuộc sống như quả phụ.
Nhưng trước mắt một màn này, lại làm cho ả nổi lên hoài nghi, chỉ cần tóm được cái đuôi của Uông Giai Trừng, ả sẽ không phải sợ bị cô ta giẫm đạp, nâng ly rượu lên, nhẹ nhàng mà ngậm trong miệng, kiên nhẫn chờ kịch vui tiếp theo.
Hạ Thiên Triệu cùng Uông Giai Trừng giống như đang liều mạng uống rượu, một ly lại một ly, một chai lại một chai, hai người họ đã uống đến say mèm.
Hạ Thiên Triệu thuần túy chỉ là uống rượu, Uông Giai Trừng lại là thuận theo tâm trạng của Hạ Thiên Triệu mà đi, phần lớn rượu nhân lúc Hạ Thiên Triệu không chú ý mà đổ ở bên cạnh, lại giả bộ như uống rất nhiều.
"Không ngờ tửu lượng của cô cũng không tệ!" Hạ Thiên Triệu ánh mắt đã bắt đầu hoa lên, nhìn người cũng trở nên mơ hồ.
"Anh cũng không tồi nha, còn chưa có ngã xuống, nào, chúng ta uống tiếp một chai nữa!" Uông Giai Trừng hưng phấn hô lớn, sau đó đem chén không giả bộ rót.
Uống liền ba chén, Hạ Thiên Triệu chỉ cảm thấy một trận choáng váng đầu óc, ánh mắt khẽ động tất cả đều là hình ảnh Hàn Nhất Nhất, lúc khóc, lúc cười, lúc cố nhẫn nhịn. . .
"Nhất Nhất. . . . Nhất Nhất. . . ." Hắn khua tay, trước mặt Uông Giai Trừng gọi tên Hàn Nhất Nhất.
Uông Giai Trừng mặt ửng đỏ lóe lên ánh lệ, trong lòng lại như gương sáng một mảnh.
"Nhất Nhất. . . Đừng đi! Đừng đi" Tay hắn sờ mặt cô ta.
Cô ta nắm lấy tay hắn, giúp hắn đứng dậy, "Chúng ta về nhà!"
Tựa như lúc đầu hắn nói với cô ta, buổi tối hôm nay, cô ta muốn đưa hắn về nhà.
Hạ Thiên Triệu ôm chặt cô ta vào trong lòng: "Nhất Nhất, chúng ta ở cùng nhau có được không? Chuyện gì ta cũng có thể gánh vác được!"
Cánh tay hắn gia tăng thêm lực đem cô ta ôm chặt vào lòng, sau đó tìm kiếm đầu cô ta, mặt cô ta, môi cô ta, kề sát lấy, mạnh mẽ hôn cô ta.
Uông Giai Trừng lúc đầu là bị động, rất nhanh chuyển thành chủ động, áp sát vào hắn, chẳng sợ trong miệng hắn một lần lại một lần gọi tên người phụ nữ khác.
"Hạ Thiên Triệu, đời này, không chiếm được tình cảm của anh, chiếm được thân thể anh là tôi cũng mãn nguyện!" Uông Giai Trừng nghĩ tới đây, càng thêm chủ động mà hôn hắn, thậm chí là khiêu khích hắn, như có như không làm cho ham muốn của hắn nổi lên, đàn ông sau khi say rượu là dễ động tình nhất.
Một nơi khác, Uông Giai Vi vụng trộm mà chụp ảnh, lựa chọn được góc độ của bọn họ tương đối hài lòng.
"Thiếu phu nhân nhà giàu, nhịn không được cô đơn đi quyến rũ chính anh cả của chồng mình, Uông Giai Trừng, tao xem mày lần này tự cứu chính mình như thế nào!" Uông Giai Vi chụp đến hưng phấn không ngừng, ả vốn muốn tìm đàn ông để chơi bời, lại không ngờ rằng đụng được một màn bất ngờ.
Uông Giai Trừng vừa hôn vừa dẫn hắn ra ngoài, nếu cứ tiếp tục, sợ là nơi này không thể giải quyết được, cô ta kiên quyết lôi kéo Hạ Thiên Triệu đã không phân biệt được phương hướng rời khỏi PUB.
Uông Giai Vi từng bước theo sát, họ lên xe, ả cũng lên xe, một mạch theo đuôi.
Mà cuối cùng, Uông Giai Trừng dừng ở một nhà trọ nhỏ.
Uông Giai Vi không thể không bội phục Uông Giai Trừng lúc này, ngay cả uống đã rượu rồi vẫn biết không chọn khách sạn lớn, khách sạn nhỏ thế này hẳn là không có ai nhận ra Hạ Thiên Triệu.