Ngạo Thiên thở dài, tuy trong lòng anh biết bà nội cố tình dùng những lời này để ép buộc anh, nhưng biết phải làm sao đây, người anh yêu thương nhất lại là bà nội.
- Được, được!
Nội đừng quá kích động, đi xem mắt thì đi xem mắt.
Nhưng con có điều kiện.
Lão thái gia ngẫm nghĩ một chút, đứa cháu này của bà không phải là thiện nam tín nữ, không biết nó định gởi trò gì.
Nhưng mặc kệ, bà thật sự rất thích cháu gái thám tử kia.
- Cháu có điều kiện gì?
Lão thái gia nói với giọng dè dặt.
Ngạo Thiên mỉm cười trong vẻ đắc ý, ngay lập tức nói ra điều kiện trao đổi.
- Điều kiện của cháu là.....
Lần này là lần cuối cùng cháu sẽ nghe theo lời của bà đi xem mắt.
Lần sau dù bà có dùng tính mạng của mình để uy hiếp cháu, cháu cũng sẽ không nghe theo.
Lão thái gia vừa nghe Ngạo Thiên nói vậy, bà gật đầu trong vẻ hài lòng.
Đúng thật là một thương gia gian trá, làm việc gì cũng dành cho mình đường lui.
- Được, lần này là lần cuối cùng.
Lão thái gia nói với giọng tràn đầy sức sống, hơi thở không còn nặng nề như vừa rồi.
Bà tin chắc chỉ cần Ngạo Thiên gặp mặt Wind, Ngạo Thiên sẽ yêu cô gái trẻ hoạt bát này ngay.
Ngạo Thiên thì khác, trong lòng anh đã lên kế hoạch, anh sẽ khiến cô gái này khi nhìn thấy anh, sợ đến nổi phải tự động rút lui.
Sau khi Lão Thái gia cúp máy, Ngạo Thiên chán nản đặt điện thoại di động trên tay, xuống cái bàn thủy tinh trước mặt.
Ngạo Thiên với tâm trạng phiền muộn vươn tay cầm lấy ly rượu mạnh, đưa đến miệng uống một hơi.
Chất lỏng màu hổ phách trong ly, phản chiếu lại với ngọn đèn màu vàng cam trên trần nhà, phát ra tia sáng lấp lánh.
Khi anh nuốt xuống toàn bộ chất lỏng đắng chát trong miệng, Ngạo Thiên không hề biến sắc.
Chắc có lẽ vì Ngạo Thiên đã quen với mùi vị của rượu mạnh, nên đã không còn cảm giác khó chịu, ngược lại trong lòng lại cảm thấy tĩnh lặng cùng với nhiều cảm xúc khác đang tranh nhau cuộn trào trong lòng anh.
Thưởng thức xong ly rượu Whisky thơm ngon, Ngạo Thiên thản nhiên đặt ly rượu trống, xuống cái bàn trước mặt, thân thể cao lớn bất giác ngã về phía sau dựa vào ghế sofa mềm mại.
Thần Phong trên tay cầm ly rượu mạnh, vừa nhâm nhi vừa dùng ánh mắt hiếu kỳ quan sát Ngạo Thiên.
- Thiên, bà nội lại muốn cậu đi xem mắt?
Thần Phong biết về chuyện Ngạo Thiên đi xem mắt lần trước, với thiên kim tiểu thư nhà họ Phương.
Thần Phong cũng biết lần xem mắt đó đã thất bại, vì trên một tờ tạp trí anh đọc được đoạn tin nói về người bạn trai bí mật của tiểu thư Phương Mỹ Kỳ.
Ngạo Thiên nhăn mặt nhíu mày, gật đầu trong vẻ bắc đắc dĩ.
Anh không hiểu vì sao bà nội lại cứ giục anh kết hôn, nghĩ đến điều này Ngạo Thiên lập tức nghĩ đến Wind.
Trong lòng thầm nghĩ, đừng để anh tìm ra cô, nếu anh tìm thấy cô anh sẽ
không cho cô cơ hội để trốn khỏi anh lần nữa.
Thần Phong nhìn thấy dáng vẻ u sầu phiền não của Ngạo Thiên, gương mặt tuấn tú hiện lên ý cười.
- Tôi nghe nói dạo trước bên cạnh cậu xuất hiện một cô gái trẻ.
Hai người bây giờ ra sao?
Ngạo Thiên kinh ngạc ngước mắt lên nhìn Thần Phong, Thần Phong không có ở New York thì làm sao biết được chuyện giữa Wind và anh.
- Cậu cho người theo dõi tôi?
Ngạo Thiên nghi ngờ hỏi, Thần Phong nhìn thấy phản ứng ngạc nhiên của Ngạo Thiên, liền cười sảng khoái.
- Ha....ha....
Cho người theo dõi cậu?
Tôi không rảnh rỗi đến nổi, làm ra những chuyện vô duyên như vậy.
Một người bạn của Hân Nhi, đã nói với em ấy về chuyện tình của cậu.
Ngạo Thiên càng nghe Thần Phong nói, trong lòng càng thêm thắc mắc.
Một người bạn?
Hân Nhi?
Lúc này không hiểu vì sao trong lòng Ngạo Thiên lại có cảm giác, người bạn này của Chung Hân, chính là người che giấu tung tích của Wind, không để anh tìm ra cô.
Trong lòng suy nghĩ vậy, Ngạo Thiên liền nhìn Thần Phong nghiêm túc hỏi.
- Người bạn này của Hân Nhi, cậu biết là ai không?
Thần Phong bày ra bộ mặt hết sức khó xử, đắn đo một chút Thần Phong lên tiếng.
- Tôi đã hứa với Hân Nhi không được nói cho cậu biết về chuyện này.
Xem như vừa rồi, cậu chưa nghe tôi nói gì cả.
Thần Phong thà đắc tội với người anh ba này, còn hơn đắc tội với vợ.
Đắc tội với Ngạo Thiên thì cùng lắm bị Ngạo Thiên bắt đi uống rượu giải sầu.
Còn đắc tội với vợ, chắc cả tháng anh phải ôm tiểu Phong mà ngủ trong phòng khách.
Một tuần sau, tại khách sạn The Palm ngay trung tâm Thành Phố X.
Ngạo Thiên và Wind nghe theo sự sắp xếp của Lão thái gia gặp mặt, cũng như trước kia, kí hiệu nhận người chính là bình hoa hồng màu tím trên bàn.
Một cô gái trẻ với gương mặt xinh đẹp tự nhiên, chỉ phủ trên mặt một lớp trang điểm nhẹ, cô mặc trên người cái đầm dài hai dây màu trắng, phủ ngang đầu gối, mái tóc dài màu tím rủ xuống bờ vai trắng nõn càng khiến Wind nổi bật hơn người.
Wind rút kinh nghiệm đi xem mắt kỳ rồi, lần này cô không dám ăn mặc quá lố, chỉ sợ mình sẽ gặp phải tình huống giống như lần trước.
Cô mỉm cười bước vào trong nhà hàng, cũng là đi xem mắt nhưng lần này tâm trạng của cô lại khác, lần này là cô đang chấp hành nhiệm vụ.
Nhân viên phục vụ nhìn thấy Wind, lịch sự cúi đầu hoan nghinh cô.
- Chào quý khách, xin hỏi quý khách có đặt bàn trước không?
Khách sạn The Palm là một trong những khách sạn nổi tiếng nhất Thành Phố X, nếu không đặt bàn trước thì sẽ không có chỗ ngồi.
Winh nhìn nhân viên phục vụ cười tươi đáp.
- Bạn tôi đã đặt bàn, tôi nghĩ anh ấy đã đến.
Wind cố tình đến trễ một tiếng đồng hồ, cô muốn xem một người đàn ông trong tay nắm giữ tất cả, có sự nhẫn nại đến đâu.
Nhân viên phục vụ thầm đánh giá Wind, nhìn thấy cô vừa xinh đẹp còn lịch sự, nên nghĩ Wind nói thật lòng.
Nhân viên phục vụ ân cần mời cô vào trong.
Wind bước đi chậm rãi vào trong nhà hàng, bước đi đều đều yểu điệu càng tôn lên sự quyến rũ của người phụ nữ.
Nhưng nếu nhìn kỹ thì sẽ thấy bước đi của Wind chậm rãi thận trọng, có phần không được tự nhiên vì không quen mang giày cao gót.
Wind vừa đi vừa đảo mắt xung quanh nhìn kí hiệu, ánh mắt sáng quắc tìm bình hoa hồng màu tím.
Tìm mãi Wind cũng không tìm thấy, cô bực bội đi sâu vào trong không gian rộng lớn của nhà hàng.
Trong lúc này một nam nhân viên phục vụ, trên tay cầm cái khay tròn phía trên đặt hai ly rượu đỏ, vô ý đụng vào người của Wind.
Theo phản ứng tự nhiên Wind xoay người tránh hắn, chàng thanh niên phục vụ nhanh tay lẹ chân đứng vững, tay kèm chặt hai ly rượu trên khay, tránh cho nó rơi xuống mặt đất.
Wind thở phào nhẹ nhõm, cô nâng tay vuốt vuốt trước ngực của mình.
Cũng may mình tránh được.
Trong lòng cảm giác vô cùng đắc ý vì hành động nhanh nhẹn của mình, nhưng sự sung sướng đó không giữ được bao lâu, đột nhiên Wind bị trặc chân.
Thân thể quyến rũ không thể đứng vững bất thình lình ngã xuống, Wind hốt hoảng hai tay với tới muốn tìm thứ gì có thể giúp cô đứng vững.
Theo phản ứng tự nhiên khi thân thể của Wind ngã xuống, cô nhắm chặt hai mắt, tay bám vào cái bàn bên cạnh.
"Bịch"
Bịch một tiếng thân thể của cô nằm gọn trên mặt bàn.
Đến khi Wind định thần lại, cô mới từ từ mở mắt ra.
Đập vào mắt cô chính là bình hoa hồng máu tím.
Chết tiệt!
Ông trời thật biết trêu người, vừa rồi khi cô muốn tìm bình hoa hồng màu tím, tìm hoài cũng không thấy.
Vào giây phút cô nhếch nhát nhất, nó lại xuất hiện trước mặt cô.
- Hazzzzzzz
Wind thở dài trong lòng thầm nghĩ, sao dạo này mọi chuyện xảy ra đều không như ý muốn của cô.
Lúc trước khi chấp hành nhiệm vụ Wind luôn cẩn trọng, không bao giờ để mình xảy ra sơ sót gì.
Nhưng từ lúc cô gặp mặt của Ngạo Thiên, cô cảm thấy mình thật xui xẻo luôn gặp chuyện không may.
- Ah.....um........
Đột nhiên tiếng hắng giọng bực bội của người đàn ông vang lên, kéo về suy nghĩ trong đầu Wind, cô bình tĩnh ngước mặt lên nhìn theo âm thanh khó nghe đó.