Nhìn thấy Wind kiên quyết như vậy, Tử Mộng Bình cũng đành để Wind đi thay ông.
- Được con đi cũng được, nhưng nhớ case lần này rất quan trọng.
Thân chủ là người có địa vị cao trong xã hội, không muốn người khác biết mình đang điều tra ai.
Wind nghe ba nói vậy trong lòng tò mò, người giàu có!
Lần trước khi cô giúp Chung Hân, thù lao Chung Hân trả cho cô gấp năm lần với những case tương tựa.
- Ba vậy thù lao lần này là bao nhiêu?
Wind hỏi xong liền cắn thêm một miếng bánh bao, miếng bánh bao xá xíu thơm ngon vừa vào trong miệng liền được cô nuốt xuống, không biết vì sao hôm nay cô lại cảm thấy đối bụng hơn ngày thường.
Nghĩ đến đây Wind bất giác đỏ mặt, chắc vì hôm qua vận động mạnh nên tiêu hao nhiều sức lực.
Tử Mộng Bình nghe Wind hỏi, vẻ mặt nghiêm túc chợt trở nên hớn hở hơn, khi ông nghĩ đến con số thù lao lớn.
- $, ngàn đô la.
"Phụ........."
Nghe ba nói ra số tiền thù lao khủng, Wind không tự chủ phun ra tòan bộ bánh bao trong miệng của mình.
- Con có sao không?
Mẹ của Wind, quýnh quán cầm ly nước lọc và khăn giấy đưa cho cô.
"Khụ..........khụ......"
Wind vừa uống nước vừa ho khan, cô có nghe nhầm không?
, ngàn đô la, khoan đả!
Nhiều tiền như vậy chắc chắn case lần này rất khó.
Wind xoay người nhìn ba với vẻ mặt hết sức nghiêm túc.
- Ba, case lần này là gì?
Có nguy hiểm không?
Nếu không hoàn thành nhiệm vụ, chúng ta cần phải bồi thường tổn thất cho thân chủ không?
Wind đưa ra một tràn câu hỏi, khiến Tử Mộng Bình bật cười.
- Ha...ha...
Con sợ?
Ông nhìn Wind khiêu khích hỏi, cô dùng tay chỉ vào người mình.
- Con?
Sợ?
Không có khả năng đó.
Tránh cho đêm dài lắm mộng, chiều hôm đó Wind đã thu dọn hành lí bắt taxi ra thẳng phi trường, ngồi chuyến bay sớm nhất đến Thành Phố X.
Ngồi trên máy bay Wind nhìn xuống phong cảnh tuyệt đẹp phồn hoa của New York phía dưới, nhưng trong đầu cứ nghĩ đến tình cảnh của đêm qua giữa Ngạo Thiên và cô.
Wind đỏ bừng mặt, hai tay bất giác nâng lên áp vào hai gò má, muốn dùng hơi lạnh trên bàn tay để làm giảm đi cơn nóng phừng phừng trên giương mặt đỏ au của mình.
Wind vỗ vỗ mặt tự trấn an rằng, đêm qua chỉ là một giấc mộng không nên suy nghĩ lung tung.
Một tháng sau tại văn phòng thám tử, tuy gọi là văn phòng thám tử, nhưng trên thực tế chỉ là một căn phòng nhỏ đủ để một cái bàn làm việc lớn và vài cái ghế dành cho khách hàng.
Bên phải đặt mấy cái tủ sát dành để chứa đựng hồ sơ của thân thủ.
Tử Mộng Bình với vẻ mặt chuyên nghiệp ngồi nghiêm trang trước bàn làm việc, tư vấn cho một người phụ nữ.
Bà nghi ngờ ông chồng yêu quý của ba, ở ngoài có gia đình thứ hai.
- Bà Thẩm, chi phí thù lao của chúng tôi là , đô la.
Nhưng bà chỉ cần đưa trước cho chúng tôi phân nửa, phân nửa còn lại đợi đến khi chúng tôi hoàn tất việc bà giao phó, bà mới đưa cho chúng tôi.
Người phụ nữ với nét mặt đau lòng nhìn Tử Mộng Bình, tuy nói bà muốn điều tra chồng của mình, nhưng trong lòng lại mong sao Tử Mộng Bình không điều tra ra được gì, dù bà phải trả toàn bộ số tiền bà cũng vui.
Trong lúc hai người trò chuyện, đột nhiên cánh cửa phòng thám tử bị ai đó mở toang ra.
Tử Mộng Bình và bà Thẩm theo phản ứng tự nhiên xoay đầu nhìn ra cửa chính.
Một người đang ông mặc âu phục màu đen mở đường, cung kính trước một cậu thanh niên trẻ tuổi.
Tử Mộng Bình và bà Thẩm kinh ngạc khi nhìn thấy trên thế gian này lại tồn tại một người đàn ông anh tuấn đến như vậy.
Dung mạo của cậu ấy đẹp như tượng điêu khắc Hy Lạp, nhưng khí thế cùng với ánh mắt của cậu ấy lại tạo cho hai người sự áp lực vô hình.
Ken bước tới cầm lấy cái ghế bên cạnh, đặt ngay chính giữa phòng, anh cung kính cúi đầu mời Ngạo Thiên.
Ngạo Thiên thản nhiên ngồi xuống cái ghế bằng gỗ, tay tao nhã nâng lên chậm rãi tháo từng cái nút áo vest ra, cho thoải mái hơn.
Anh ngồi chân này bắt chéo chân kia nhìn Tử Mộng Bình, người đàn ông này là ba của cô ấy?
Ngạo Thiên đánh giá Tử Mộng Bình từ trên xuống dưới.
Căn phòng lúc này lâm vào trạng thái yên tĩnh đến đáng sợ, chỉ còn nghe được tiếng tích tắc phát ra từ cây kim đồng hồ treo trên tường.
Sau một hồi lâu Tử Mộng Bình mới lấy lại sự bình tĩnh, chàng trai này khí thế khiếp người, cậu ta đến đây là vì chuyện gì?
- Xin lỗi, cậu tìm ai?
Ngạo Thiên nghe ông nói nhưng vẫn giữ thái độ im lặng, anh nhìn Ken.
Ken liền hiểu ý bước tới nói với bà Thẩm.
- Xin lỗi bà, hôm nay ông chủ nhà tôi có chuyện bàn với ông Tử.
Mời bà hẹn lại ngày khác, bàn tiếp chuyện của mình.
Tuy lời nói của Ken nghe rất nhẹ nhàng lễ độ, nhưng bà Thẩm biết đó là sự bắt buộc không thể từ chối.
Bà Thẩm mau chóng cầm lấy túi sách đứng lên, nhìn Tử Mộng Bình sợ hãi nói.
- Ông Tử, tôi...tôi sẽ gọi.... điện hẹn ngày khác..
Nói xong bà không đợi Tử Mộng Bình lên tiếng, liền vội vã bước ra khỏi phòng thám tử.
Trong căn phòng lạnh lẽo lúc này chỉ còn lại một mình Tử Mộng Bình, Ngạo Thiên và Ken.
Tử Mộng Bình nhìn Ngạo Thiên nói với giọng đầy dè dặt.
- Xin hỏi, cậu tìm tôi có chuyện gì?
Tử Mộng Bình tự biết, người đến không đơn giản.
Ngạo Thiên nhìn ông trong lòng không biết phải nói gì, một hồi trầm mặc Ngạo Thiên mới cất giọng bình bình.
- Wind có phải là.........con gái của ông không?
Tử Mộng Bình kinh ngạc nhìn Ngạo Thiên, tuy nói khí thế của chàng trai trước mặt thật khiếp người,thế nhưng nếu vấn đề có liên quan đến con gái cưng của ông thì chuyện sẽ khác.
- Cậu tìm con bé có chuyện gì?
Tử Mộng Bình không trả lời câu hỏi của Ngạo Thiên, ông chỉ muốn biết Wind đã làm gì đắc tội với Ngạo Thiên.
Chẳng lẽ chàng trai này đã có gia đình, bị con bé vô tình bắt gặp gian diếu với người phụ nữ khác, nên mới tìm đến tận nơi này để tính sổ.
Ngạo Thiên tức giận trong lòng khi nghe Tử Mộng Bình hỏi vậy, từ trước đến giờ chỉ có việc anh hỏi người khác, chứ đời nào có người lại chất vấn anh.
Ngạo Thiên thật sự không muốn đến đây, nhưng sau lần quan hệ cùng Wind, không có ngày nào Ngạo Thiên không nghĩ đến cô, trong đầu anh nghĩ vài ngày sau khi Wind bình tĩnh lại, cô nhất định sẽ đến tìm anh.
Ngạo Thiên đã đợi cả tháng, một tháng trôi qua cô không đến tìm anh, yêu cầu anh cho cô danh phận.
Anh đã cho người lật tung cái thành phố New York này để tìm cô, nhưng không tìm ra chút manh mối gì, ngoài việc gia đình cô sống tại một căn hộ nhỏ ngay trung tâm thành phố và ba cô mở một văn phòng thám tử ra, Ken không điều tra được thêm gì cả, giống như có người cố tình che giấu tư liệu của Wind.
Sau một hồi ngẫm nghĩ, đột nhiên Ngạo Thiên lên tiếng.
- Con là bạn trai của Wind.
Lời nói của Ngạo Thiên khiến Tử Mộng Bình và Ken, xém một chút nữa là bị sặc từ nước bọt của mình.
Tử Mộng Bình nhìn Ngạo Thiên đánh giá anh thêm một lần nữa, cậu thanh nhiên này quá xuất sắc, không thể nào là bạn trai của con bé lý lắc Wind nhà ông.
Ken ngỡ ngàng với lời nói của Ngạo Thiên, từ lúc nào chủ nhân đã trở thành bạn trai của người khác.
- Cậu nói mình là bạn trai của con bé?
Không thể nào, nhìn cậu nè.
Cậu là một người giàu có, tướng mạo phi phàm, còn con bé nhà tôi......
Con gái tôi còn trẻ con lắm, tính tình y như con trai, có phải cậu nhận nhầm người không?
Tử Mộng Bình cũng mong con gái mình tìm được một người đàn ông tốt, như chàng trai trước mặt này đã vượt quá suy nghĩ của ông.
Đừng nói đến dung mạo tuấn lãnh của Ngạo Thiên, chỉ ở việc Ngạo Thiên đi đến đâu cũng có cận vệ đi cùng, đã nói lên thân phận tôn quý của anh.
Ngạo Thiên không hề kinh ngạc với lời nói của Tử Mộng Bình, bởi vì chính bản thân anh cũng không hiểu vì sao mình lại yêu cô.
- Con nói thật, hôm nay con đến đây cũng vì chuyện này.
Con xin phép bác cho Wind làm bạn gái của con.
Ngạo Thiên lại một lần nữa kiến Tử Mộng Bình và Ken kinh ngạc. Hai người nhìn Ngạo Thiên, lúc này vẻ mặt của Ngạo Thiên nghiêm túc chưa từng có.