"Không có gì ạ, con thích xe máy của anh, ban ngày anh không cho con đụng vào nên buổi tối con mới tới xem" "Đã khuya rồi, con về ngủ đi, khi nào con học tiểu học bố cũng sẽ mua cho con một chiếc"
"Vâng ạ!" Nói xong Tiểu Thất vội vàng quay người chạy về phòng mình.
Lúc Ôn Khanh Mộ vừa định quay người rời đi, anh bỗng cảm thấy hơi là lạ, anh cứ cảm giác ánh mắt của Tiểu Thất thấp thoáng vẻ khác thường.
Tuy ban đầu Tô Lạc Ly nhiều lần nhấn mạnh với Ôn Khanh Mộ rằng, đã đưa Tiểu Thất về nhà thì phải coi thằng bé như con ruột, nhất là phải đối xử như nhau.
Nhưng dù sao cũng không phải con ruột, thỉnh thoảng Ôn Khanh Mộ cũng có chút nghi ngờ.
Anh bật đèn hành lang lên, lại gần xe máy kiểm tra kỹ càng một lượt.
Nếu nhìn qua thì không thấy có vấn đề gì, nhưng nhìn kỹ sẽ phát hiện trên xe máy có một sợi dây bị đứt.Sợi dây này vô cùng quan trọng, đó là sợi dây liên quan đến phanh xe.
Anh nhớ ban nãy Tiểu Thất cứ giấu tay sau lưng, nhìn qua vết cắt thì có vẻ là bị kéo cắt, chẳng lẽ ban nãy thằng bé cắt đứt dây của xe máy?
Ôn Khanh Mộ không thể tin được một đứa trẻ lại làm ra chuyện này, nhưng anh cũng không dám sơ suất, đây không phải là trò đùa, anh gọi người đến nối lại sợi dây trong đêm, hơn nữa còn tìm hiểu chuyện xảy ra hôm nay từ đám người giúp việc.
"Hôm nay cậu chủ tự mình lái xe máy, không xảy ra chuyện gì cả ạ" Đám người giúp việc không dám nói chuyện Tam Tam lai Tiểu Thất và Cửu Cửu đi xe máy, dù sao Tam Tam cũng là cậu chủ, cậu bé đã dặn họ không được nói.
"Nếu như cậu chủ có chuyện gì không hay xảy ra thì các. cô có đền nổi không?" Sắc mặt Ôn Khanh Mộ nghiêm nghị khiến đám người giúp việc sợ hãi.
Đám người giúp việc không dám giấu giếm nữa.
"Cậu chủ lai cô chủ Cửu Cửu và cậu chủ Tiểu Thất đi xe máy, lai cô chủ Cửu Cửu đi một vòng rồi đến lượt cậu chủ Tiểu Thất, nhưng có lẽ cậu chủ cảm thấy sức mình quá yếu, không lai được cậu chủ Tiểu Thất nên bảo cậu chủ Tiểu Thất xuống xe, lúc ấy cậu chủ Tiểu Thất không vui chút nào, đi thẳng về phòng, sau đó không có chuyện gì nữa"
Ôn Khanh Mộ cũng đoán được đại khái, biết hai đứa trẻ bình thường toàn đứng bên cạn
ìn với ánh mắt thèm muốn sẽ không bỏ qua cơ hội anh không có ở nhà.
Sau khi hỏi xong, Ôn Khanh Mộ mới về phòng ngủ, Tô Lạc Ly đã ngủ, anh không đánh thức cô.
Đến sáng hôm sau, Ôn Khanh Mộ dậy rất sớm, nói chính xác thì đêm qua anh không sao ngủ được, anh cứ nghĩ đến chuyện này mãi.
Tô Lạc Ly dụi mắt xoay người ôm lấy Ôn Khanh Mộ, "Hôm qua anh về muộn mà sao hôm nay dậy sớm vậy?"
"Ly Ly, Tiểu Thất là đứa bé rất thông minh."
Dù chỉ ở bên cạnh nghe anh giải thích cho Tam Tam nhưng dường như Tiểu Thất có thể hiểu được.
Tô Lạc Ly cười ghé lại gần Ôn Khanh Mộ, "Tất nhiên là thông minh rồi, thông minh không tốt à?"
"Nhưng nó rất thâm hiểm"
Chuyện xảy ra tối qua khiến Ôn Khanh Mộ nghĩ đến Mộ Dung Dịch, có nhiều thứ có thể di truyền.
"Thâm hiểm? Anh dùng từ này với một đứa trẻ không phù hợp lắm thì phải?"
"Anh cần phải nhắc nhở em, có nhiều thứ là bẩm sinh, không thể sửa được"