Thế này thì thật khó xử.
"Đây là vấn đề tiên sao? Thằng bé mới sáu tuổi! Nếu nó ngã thì làm sao?"
"Ngã thì ngã chứ! Con trai bị ngã, bị va đập vài cái có sao đâu?" Ôn Khanh Mộ nói với vẻ chẳng hề để ý.
"Ngã với va đập vài cái không sao à? Anh cho con học lớp Taekwondo, võ thuật, thậm chí quyền anh, em đều có thể chấp nhận được. Nhưng anh để nó lái xe moto à? Với tốc độ nhanh như vậy, chẳng may nó ngã sẽ bị thương nặng đấy!"
"Anh sẽ bảo vệ nó!"
"Em nói không được là không được!" Tô Lạc Ly cương quyết không đồng ý.
Ôn Khanh Mộ nháy mắt với Tam Tam, "Không được thì thôi vậy"
Nhưng chờ tới lúc tính tiền, Ôn Khanh Mộ vẫn lén lút bảo nhân viên bán hàng thanh toán cả hai chiếc xe."Anh Ôn, chúng tôi có thể tặng thêm cho anh một cái mũ bảo hiểm. Anh có chọn màu không?" Nhân viên bán hàng đi tới nói.
"Ly Ly, em qua chọn mũ bảo hiểm đi!" Ôn Khanh Mộ vội vàng gọi Tô Lạc Ly qua.
Mũ bảo hiểm có đủ màu sắc trông rất đẹp mắt.
"Hay em chọn màu đen nhỉ?"
"Sao em lại chọn màu đen? Trông quê lắm!"
"Anh bảo em chọn mài"
"Em lấy cái màu hồng đi!" Ôn Khanh Mộ chỉ thẳng vào mũ bảo hiểm màu hồng.
"Chủ tịch Ôn, năm nay vợ anh đã sắp ba mươi tuổi anh bảo em đội mũ bảo hiểm màu hồng à?"
"Sao lại không được chứ? Em lấy cho anh cái màu lam nhạt để phối cùng. Nếu anh nói năm nay em vừa tốt nghiệp đại học, quả thực không ai là không tin!"
Tô Lạc Ly hơi ngượng ngùng trước lời khen này.
Lúc trở về, Ôn Khanh Mộ lái xe máy chở Tô Lạc Ly, đám trẻ ngồi trong xe ô tô.
Lúc đầu Tô Lạc Ly thật sự không dám lên xe, Ôn Khanh Mộ nhiều lần bảo đảm với cô là không có nguy hiểm, cô mới lấy hết can đảm lên xe, còn ôm chặt lấy anh.
Ôn Khanh Mộ muốn để Tô Lạc Ly thích ứng nên cố ý lái chậm, chờ tới lúc sắp về đến nhà, tới đoạn đường tương đối trống trải mới tăng tốc độ lên.
Khi xe máy tăng tốc, Tô Lạc Ly mới cảm giác được thế nào là tốc độ và k1ch thích, khác hẳn với cảm giác khi lái
xe thể thao!
Ôn Khanh Mộ không lái xe về nhà mà chở Tô Lạc Ly lao nhanh trên đường, mãi đến bãi cỏ trống trải ở khu vực. ngoại thành, hai người mới dừng lại, năm trên cỏ và ngắm nhìn bầu trời xanh thắm, hưởng thụ thời gian hiếm hoi chỉ có hai người.
"Chồng, nếu chúng ta có thể cứ thế này thì tốt biết bao?" "Đúng vậy, anh lái xe máy chở em, mệt mỏi thì tìm một bãi cỏ lăn lộn một lát, thật tuyệt!"
Người đàn ông này luôn nói vài ba câu lại không rời khỏi chuyện đó, Tô Lạc Ly đẩy anh một cái.
"Anh có thể nói chuyện nghiêm túc không?"
"Anh còn chưa đủ nghiêm túc à?"
"Không đủ, chúng ta về nhà xem ba con khỉ con chứ? Chắc chắn chúng lại lật trời rồi!"