Chương
“Vậy con đi ngay đi!” Ôn Khanh Mộ bỗng trở nên nghiêm khắc.
“Con cũng không muốn…” Đột nhiên Tam Tam sợ hãi, mọi thứ xung quanh quá xa lạ với cậu bé, dường như cậu bé có cảm giác nhạy bén bẩm sinh khi đối mặt với nguy hiểm.
“Đi mau!” Ôn Khanh Mộ bỗng đẩy Tam Tam, Tam Tam không hề đề phòng nên lập tức ngã xuống đất.
“Đứng lên cho bố, không được khóc! Mau đi đến đó, ngay lập tức!”
Tam Tam đứng lên nhưng vẫn không đi tới đó mà luôn nhìn vào Ôn Khanh Mộ.
“Bố bảo con tới đó, nghe thấy không? Bố không cần con nữa, không cần nữa, con có hiểu không?!” Ôn Khanh Mộ gần như quát lên.
Tô Lạc Ly đứng ở cách đó không xa có thể nghe thấy, trái tim cô vô cùng đau đớn.
“Con nghe đây, bố mẹ không cần con nữa, trong bụng mẹ con có em bé khác rồi, bố mẹ sẽ không cần con nữa! Bố đem con cho người khác, sau này con sống với người khác, biết chưa?”
Khuôn mặt mũm mĩm của Tam Tam đầy kinh ngạc, mặc dù cậu bé chỉ ba tuổi nhưng cậu bé có thể hiểu lời của Ôn Khanh Mộ.
Bố mẹ không cần cậu bé nữa…
“Trước giờ bố không hề thích con, chưa từng thích con. Cho dù con mặt dày đi theo bố thì bố cũng không đối xử tốt với con đâu, hiểu chưa? Cút!”
Cuối cùng Tam Tam cúi đầu xoay người sang hướng khác, nhìn Tô Lạc Ly ở bên này rồi bước về phía Butt.
Ôn Khanh Mộ nhìn bóng dáng nhỏ bé đó, trong lòng bỗng đau xót.
Chắc chắn những gì anh nói đã làm thằng bé tổn thương, thậm chí anh có thể cảm nhận được sự đau lòng của thằng bé.
Tam Tam bỗng dừng lại rồi quay đầu nhìn Ôn Khanh Mộ, khoảnh khắc đó cậu bé đã hi vọng biết bao bố mình sẽ thay đổi quyết định.
Ôn Khanh Mộ quay mặt đi: “Cút!”
Cuối cùng, trái tim bé bỏng của Tam Tam chùng xuống, cậu bé chắc chắn rằng bố cậu bé không cần cậu bé nữa.
Cậu bé tiếp tục đi về phía trước, Bruce cũng áp giải Tô Lạc Ly đi về phía Ôn Khanh Mộ.
Tô Lạc Ly ứa nước mắt nhìn Tam Tam, cô không biết mình có thể làm gì, đứa bé trong bụng là con của mình, Tam Tam cũng là con của mình.
Lúc hai mẹ con sắp chạm mặt nhau, Tô Lạc Ly dang tay muốn ôm Tam Tam nhưng Tam Tam lại mạnh mẽ quay mặt đi.
“Đi nhanh lên, đừng lề mề!” Bruce đẩy Tô Lạc Ly, Tô Lạc Ly chỉ đành đi tiếp về trước.
Đợi cô đi đến chỗ Ôn Khanh Mộ, Bruce dứt khoát bế Tam Tam lên, giao Tam Tam vào tay Butt.
Butt nhìn cậu bé da trắng nõn này rồi lộ ra nụ cười gằn, Tam Tam vùng vẫy trong lòng Butt.
Dường như giây phút này cậu bé đột nhiên hối hận rồi, cậu bé thà mặt dày đi theo bố mẹ mình, thà bị bố mình trách mắng chứ không muốn đi cùng ông già này.
“Bố, con muốn bố, bố, con không muốn đi cùng ông này, bố ơi con xin bố!” Tam Tam la lớn với Ôn Khanh Mộ.
Tô Lạc Ly định đi tới nhưng lại bị Ôn Khanh Mộ kéo về, cô giơ tay tát anh một cái.
“Em thà chết trong ngục!”
Khoảnh khắc đó, Ôn Khanh Mộ nhìn thấy ánh mắt lạnh đến thấu xương của Tô Lạc Ly.