Chương
“Bị bắt cóc, tên bắt cóc muốn cưỡng bức cô ta, cô ta thề chết cũng không nghe theo, cuối cùng tên bắt cóc bất cẩn bóp chết cô ta, chết rất thảm.”
Tô Lạc Ly rùng mình, Daisy lúc còn sống cũng là một người đáng thương, có lẽ cũng là một cô gái tốt bụng.
“Điều khiến người ta thấy lạ đó là gia đình của Daisy rất bình thường, tên bắt cóc dứt khoát đòi mười triệu, hơn nữa chỉ cho thời gian một ngày, nếu không sẽ giết con tin.”
“Ý anh là rất có khả năng Daisy do…”
Lúc ý thức được điều này, Tô Lạc Ly cảm thấy cả người đổ mồ hôi lạnh, nếu thật sự đúng như cô đoán thì quả thực là đáng sợ quá.
“Là một người giúp việc ở đây nói cho anh biết.”
“Đợi đã, người giúp việc? Từ lúc nào mà anh lại nói chuyện với người giúp việc ở đây vậy, còn nói đến đề tài thâm sâu như thế?”
Ôn Khanh Mộ nhướng mày đùa: “Chồng em là ai nào? Đẹp trai phóng khoáng như vậy, tùy tiện nháy mắt một cái là người giúp việc ở đây, ai cũng dâng bí mật nơi này cho anh hết!”
Tô Lạc Ly ôm cánh tay rồi nhìn kỹ Ôn Khanh Mộ: “Là người giúp việc trẻ trung xinh đẹp nhỉ?”
“Tất nhiên rồi, người già xuống sắc…”
Ôn Khanh Mộ nói được một nửa thì phát hiện ánh mắt Tô Lạc Ly không đúng lắm, anh lập tức cười ngây thơ: “Vợ ơi, em đừng giận mà, chẳng phải anh làm thế đều là để chúng ta rời khỏi đây sớm chút sao.”
“Không có lần sau đâu đấy!” Tô Lạc Ly trừng anh rồi vào nhà vệ sinh.
“Này, em chỉ ghen một lúc vậy thôi là xong rồi à? Em cảm thấy như vậy có hợp không? Ly Ly, có phải em hết yêu anh rồi không?”
Ôn Khanh Mộ lại bắt đầu bám theo sau Tô Lạc Ly.
Trong phòng họp bí mật, ông Butt đang tập trung với các con trai của mình.
Rõ ràng trên mặt ông Butt không còn nụ cười của mấy ngày trước nữa mà là vẻ phiền lo.
“Seven, con nói thật sao?” Lời nói của ông Butt u ám đáng sợ như phát ra từ trong địa ngục.
“Chắc chắn là thật, là con tận mắt nhìn thấy! Ôn Khanh Mộ không hề bắt lấy viên đá mà lựa chọn né tránh.”
“Thế thì lạ thật, mặc dù Ôn Khanh Mộ là nửa người nửa ma cà rồng, nhưng nếu anh ta muốn bắt lấy một viên đá thì có lẽ cũng không phải là chuyện khó, nhưng tại sao cậu ta chỉ tránh chứ?” Villand đặt câu hỏi.
“Liệu có phải anh ta cố ý không? Muốn để chúng ta tin rằng anh ta hoàn toàn không phải ma cà rồng?” Bruce đưa ra ý kiến của mình.
“Không có khả năng này lắm, lúc đó chuyện xảy ra rất đột ngột, Daisy cũng ném đá trong lúc nóng lòng thôi, đúng lúc Ôn Khanh Mộ đi tới, đó là người vợ mà anh ta yêu, chắc chắn phản ứng đầu tiên là không thể để xảy ra bất cứ sơ xuất gì, anh ta không có nhiều thời gian để suy nghĩ như vậy.” Seven tiếp tục bổ sung.
“Cho nên theo cách nói này, rất có thể anh ta thật sự đã giải phong ấn rồi?”
Mọi người chìm vào im lặng, đây là sự thật không ai muốn tin.
Lúc này, Daisy lén lút đi vào phòng sách của gia tộc Butt, đây là phòng sách của ông Butt, không ai được phép vào đây.