Daisy quay đầu nhìn Tô Lạc Ly một cái rồi lại quay đầu đi: “Tôi với cô có gì để nói? Nếu cô đến để khoe khoang cô với Ôn Khanh Mộ tình cảm thế nào thì không cần đâu, tôi thấy hết rồi.”
“Cô đã thấy hết rồi thì tại sao vẫn không biết khó mà lui? Thực ra năm đó, lúc tôi cướp anh ấy từ hôn lễ của cô thì cô nên biết anh ấy sẽ không yêu cô.”
Daisy nhặt viên đá dưới đất lên ném vào trong hồ khiến thiên nga trong hồ nước bay đi.
“Tôi yêu anh ấy, tôi muốn có được anh ấy!”
“Không, cô chưa từng yêu anh ấy, thứ cô yêu chỉ là danh dự của cô. Vì năm đó cô không có được anh ấy, có thể cô bị người khác chế giễu nên cô mới muốn có được anh ấy, thực ra cô hoàn toàn không yêu anh ấy.”
Tô Lạc Ly hít sâu một hơi, mặc dù cô không thích Daisy, nhưng cô cũng có thể thấy được Daisy vốn dĩ không hề xấu xa.
“Daisy, cô với anh ấy không hợp, anh ấy thật sự là con người, cô nên tìm một ma cà rồng, sống bên nhau trọn đời với ma cà rồng, yêu thương nhau như tôi với anh ấy.”
“Cô cảm thấy tôi sẽ nghe lời cô sao? Đúng là nực cười!”
“Cô trở thành ma cà rồng đã rất tội nghiệp rồi, mỗi ngày của mọi người đều lặp đi lặp lại, mãi mãi như thế. Nếu cô không tìm được người cô yêu và cũng yêu cô để sống cùng nhau, vậy thì cô làm thế nào để trải qua năm tháng dài đằng đẵng này? Tôi chỉ muốn nói thế thôi, nghe hay không thì tùy cô.”
Tô Lạc Ly cũng không muốn nói quá nhiều, nói xong thì cô rời đi.
Daisy cầm một viên đá ném về phía lưng của Tô Lạc Ly!
Daisy là ma cà rồng, lực và tốc độ của cô ta đủ để khiến viên đá này xuyên thẳng qua cơ thể Tô Lạc Ly!
“Cẩn thận!”
Ôn Khanh Mộ lao tới ôm lấy Tô Lạc Ly rồi tránh sang bên cạnh.
Viên đá sượt qua vai anh!
Tô Lạc Ly hoảng hồn nhìn Ôn Khanh Mộ, Ôn Khanh Mộ chỉ khẽ cau mày.
“Không sao chứ?”
Ôn Khanh Mộ ôm mặt Tô Lạc Ly, giọng nói dịu dàng.
“Anh có sao không?”
“Anh không sao.” Ôn Khanh Mộ ôm eo Tô Lạc Ly, nhìn về phía Daisy: “Con mẹ nó cô điên rồi sao?”
“Em điên đấy thì sao?”
Ôn Khanh Mộ buông Tô Lạc Ly ra rồi lao đến trước mặt Daisy, tóm lấy cổ áo cô ta: “Daisy, tôi nói cho cô biết, nếu có lần sau thì cẩn thận tôi ly hôn với cô đấy!”
Nhưng Daisy không hề sợ hãi: “Vậy bây giờ lập tức ly hôn với em đi!”
Ôn Khanh Mộ buông cổ áo Daisy ra, cười khẩy: “Cô tưởng tôi không muốn sao? Bố cô giam Ly Ly ở đây để bắt tôi khuất phục, nếu Ly Ly không ở đây thì tôi ly hôn với cô lâu rồi! Cô nghĩ mình là cái thá gì chứ!”
“Em là con gái được thương yêu nhất của gia tộc Butt, anh không được sỉ nhục em như vậy!”
“Con gái được thương yêu nhất? Rốt cuộc là cô ngu ngốc cỡ nào vậy, lẽ nào cô vẫn không nhìn ra sao? Trong mắt ông già Butt, cô chỉ là một quân cờ! Một quân cờ có thể khiến ông ta thực hiện được đại nghiệp thống nhất thế giới ma cà rồng!”
“Anh nói bậy!” Sao Daisy có thể tin sự thật này được chứ.
“Tôi có nói bậy hay không, tôi tin là trong lòng cô tự rõ. Từ giây phút lão già Butt đó biến cô thành ma cà rồng thì trong mắt ông ta, cô chỉ là một quân cờ thôi. Cô là người có ngoại hình xuất sắc được ông ta chọn ra trong rất nhiều người, vào khoảnh khắc ông ta chọn cô thì đã định trước số phận của cô rồi!”