Chương
Quả nhiên đúng như Daisy đoán, ngày hôm sau cô ta trở thành trò cười cho cả tộc.
Lúc cô ta đứng ở cửa phòng Tô Lạc Ly bật khóc đã bị rất nhiều người giúp việc nhìn thấy, trong một đêm, từ trên xuống dưới cả gia tộc Butt đều biết Daisy bị Ôn Khanh Mộ bỏ rơi vào đêm tân hôn, họ không cùng phòng mà Ôn Khanh Mộ một đêm vui vẻ ở phòng của cô vợ loài người.
Daisy đi trong hành lang, thấy ánh mắt kỳ lạ mà người giúp việc nhìn mình, khỏi phải nói cô ta thấy nhục nhã cỡ nào.
Nhưng đây mới chỉ là bắt đầu, ba ngày liên tiếp Ôn Khanh Mộ đều không đến phòng Daisy, thậm chí Daisy còn không nhìn thấy Ôn Khanh Mộ.
Daisy càng trở thành trò cười cho cả gia tộc Butt!
Gia tộc Butt bắt đầu bàn bạc một kế hoạch lớn nhằm thống nhất thế giới ma cà rồng.
Daisy lại xông vào phòng họp, cô ta cầm một con dao kề vào cổ mình rồi quỳ xuống đất.
“Bố, con chưa từng xin bố điều gì, hôm nay con muốn xin bố một câu trả lời, hoặc là giết Tô Lạc Ly, hoặc là hủy hôn ước của con với Ôn Khanh Mộ!”
Ông Butt tỏ ra không hài lòng, bây giờ trong lòng ông ta chỉ có đại nghiệp thống nhất, cho dù là đứa con gái út trước đây ông ta yêu thương nhất cũng không được phá vỡ kế hoạch vĩ đại của ông ta!
“Daisy, rốt cuộc con muốn giở tính tình trẻ con ra đến khi nào? Bản thân không có bản lĩnh thu hút đàn ông rồi còn chạy đến đây mất hết cả thể diện!”
Tất nhiên ông Butt rất không vui, Daisy đã không giữ được chồng mình ở lại trong đêm tân hôn, mặt mũi ông ta cũng chẳng vẻ vang gì.
Bây giờ Daisy lại đến nổi điên, ông ta càng không vui.
“Bố, xem như con cầu xin bố được không? Hoặc là để con tự tay giết Tô Lạc Ly, hoặc là hủy hôn ước của con với Ôn Khanh Mộ đi!”
Daisy hận Tô Lạc Ly đến tận xương, cô ta nghĩ hết cách cũng không thể khiến Ôn Khanh Mộ dời mắt khỏi Tô Lạc Ly được, cách duy nhất có thể nghĩ ra đó là giết Tô Lạc Ly!
“Ngu xuẩn! Không dễ gì mới khiến Ôn Khanh Mộ dốc sức với gia tộc Butt, sao có thể hủy hôn? Nếu giết Tô Lạc Ly thì Ôn Khanh Mộ sẽ không hợp tác, đại nghiệp thống nhất của gia tộc Butt phải làm thế nào?”
Ông Butt không ngốc, từ lúc bắt đầu ông ta đã biết tầm quan trọng của Tô Lạc Ly với Ôn Khanh Mộ, cho nên ông ta đã nghĩ xong cách từ sớm, không thể động vào Tô Lạc Ly, phải giữ cô ở đây, nếu không bao công sức sẽ đổ sông đổ biển.
“Bố!”
“Đừng nói nữa, cút ra ngoài cho bố! Có thời gian thì chi bằng nghĩ cách làm thế nào để lấy lòng một người đàn ông đi!” Ông Butt ra lệnh đuổi khách rồi xoay người nói với giúp việc: “Đi gọi cậu Ôn đến đây bàn chuyện lớn với chúng tôi.”
Người giúp việc rời khỏi phòng họp, nhưng Daisy không có ý rời đi.
“Bố, Daisy chưa từng xin bố chuyện gì, xem như bố thương xót cho con đi, con không muốn trở thành trò cười của mọi người, mấy hôm nay con đã chịu đủ rồi!”
Với Daisy mà nói, ba ngày qua quả thực sống không bằng chết, lòng tự ái kiêu ngạo của cô ta như bị ném ra đất, mặc cho người ta chà đạp chỉ trong một đêm.
Cô ta muốn thoát khỏi tình trạng này, hoặc Tô Lạc Ly chết, hoặc cô ta chết.
Rõ ràng ông Butt không muốn để ý đến cô ta.
Lúc Ôn Khanh Mộ đến thì thấy Daisy vẫn quỳ trên đất, anh bỗng bật cười.