Chương
Vian ghé vào tai Daisy: “Cho dù khi quan hệ, cô ta cũng không thể so với cậu!”
Nói đến “quan hệ”, Daisy bỗng trở nên ngượng ngùng: “Vian, cậu đang nói gì vậy?”
“Lẽ nào những gì tớ nói không phải sự thật? Ôn Khanh Mộ là nửa người nửa ma cà rồng, anh ta cũng như cậu, sao anh ta có thể đạt được sự cân bằng với con người? Nhưng với cậu thì khác, phương diện này cũng là điều quan trọng nhất đối với hai vợ chồng, lâu dần anh ta sẽ chỉ là của một mình cậu.”
Sau khi nghe Vian phân tích, Daisy cảm thấy cũng có lý, sao cô ta có thể thua con người chứ?
“Tớ phải đi gặp người phụ nữ đó, phải ra oai phủ đầu trước mới được!”
“Đúng thế, đây mới là khí thế của gia tộc Butt! Đây mới là Daisy của chúng ta!”
Daisy lập tức lấy lại tinh thần ngồi trước bàn trang điểm, Vian giúp cô ta trang điểm xinh đẹp, sau đó lại chọn một bộ váy thật đẹp.
Bộ váy dài cúp ngực tôn lên dáng người thướt tha của cô ta.
Cô ta ngẩng cao đầu đi về phía phòng Tô Lạc Ly.
Khi cô ta vừa đi đến cửa chuẩn bị đẩy cửa vào thì nghe thấy tiếng “xoảng” vọng ra từ bên trong.
Hình như là tiếng bình hoa bị ném xuống đất, sau đó là tiếng “chát”, có vẻ là bị tát.
“Không ngờ anh lại đồng ý yêu cầu vô lý đó của ông ta! Ôn Khanh Mộ, anh đặt em ở đâu? Anh luôn miệng nói đời này anh chỉ yêu mình em! Bây giờ anh lại muốn kết hôn với người phụ nữ khác!”
Giọng nói sắc bén của Tô Lạc Ly vọng lại.
Daisy không vào ngay mà đứng ở cửa, xem ra không chỉ cô ta không đồng ý, mà ngay cả Tô Lạc Ly cũng không đồng ý với sự sắp xếp này.
“Anh làm vậy còn không phải vì em? Nếu anh không đồng ý thì em nghĩ bây giờ em có thể sống sao?” Ôn Khanh Mộ gào lên.
“Cho dù vì em cũng không được! Em sẽ không bao giờ cho phép anh ở cùng người phụ nữ khác!”
“Ly Ly, em bình tĩnh đi được không? Chỉ cần có thể sống là được rồi mà!”
“Không được, không được, không được chút nào! Bây giờ anh lập tức đi nói với Butt gì kia rằng anh sẽ không lấy Daisy đi! Mau lên!”
“Anh không đi!” Giọng điệu Ôn Khanh Mộ có vẻ rất không kiên nhẫn: “Em đang cố tình gây sự đấy Tô Lạc Ly! Đủ rồi!”
Daisy ở ngoài cửa nghe thấy hai người cãi vã mà sung sướng, xem ra không chỉ cô ta không muốn chung chồng mà e rằng Tô Lạc Ly còn không muốn hơn cô ta!
Như vậy khi hai người họ cãi nhau không thể giải quyết sự việc, cô ta sẽ thừa nước đục thả câu, biết đâu Tô Lạc Ly lại tự bỏ đi.
“Ai đang ở ngoài cửa?”
Dường như Ôn Khanh Mộ đã nghe thấy động tĩnh bên ngoài, anh hét lên.
Daisy đẩy cửa đi vào, trong phòng bừa bộn, mảnh vỡ của lọ hoa và đĩa đầy dưới đất, gần như không còn chỗ để đi.
“Là em, ngày mai là hôn lễ của chúng ta rồi, em đến đây hỏi xem anh có cần chuẩn bị gì nữa không?”
Daisy cố tình không nhìn Tô Lạc Ly mà chỉ nhìn Ôn Khanh Mộ với ánh mắt mập mờ.
“Không cần!”