Chương
“Nếu không gặp được con dâu thì tôi sẽ không đi. Trước khi đến tôi đã nói với tất cả mọi người ở Love Valley rồi, nếu tôi không về trước mười hai giờ đêm thì họ sẽ tấn công Dark Mountain.”
Ông Butt không còn cách nào khác đành phải cho người mời Tô Lạc Ly ra.
“Bố!”
Thấy Tô Lạc Ly không bị thương, Ôn Hạo mới yên tâm đôi chút, ít nhất con trai ông sẽ không nổi trận lôi đình, đứng ngồi không yên.
“Lạc Ly, họ có làm con bị thương không?”
Tô Lạc Ly vội vàng lắc đầu: “Không, con không sao.”
“Bọn họ muốn làm gì?”
“Cũng giống như lần trước thôi bố. Họ muốn anh ấy cưới Daisy, hoặc là muốn con và Daisy chung chồng. Con đã nói với họ là anh ấy giải trừ phong ấn rồi mà họ không tin.”
Ôn Hạo vỗ vai Tô Lạc Ly: “Cô bé ngoan, con phải chịu thiệt thòi rồi.”
“Được rồi ông Ôn, ông đã gặp được người, chúng tôi cũng đã nhượng bộ lớn nhất có thể. Bây giờ ông có thể đi rồi chứ?” Ông Butt vội thúc giục.
Ôn Hạo nhìn ông Butt: “Ông Butt, ông cần tôi nói lại lần nữa không? Con trai tôi đã không còn là ma cà rồng nữa, nó đã giải trừ phong ấn, nó không thể thống nhất sự nghiệp to lớn của ông được, ông từ bỏ đi.”
“Tôi đã nghe những lời tương tự thế này quá nhiều rồi, một lời dối trá mà nói nhiều quá cũng chán. Mời ông Ôn.” Ông Butt không hề quan tâm đến việc đã giải trừ phong ấn gì đó.
Ôn Hạo và Tô Lạc Ly đưa mắt nhìn nhau sau đó Ôn Hạo đưa Tô Kiêm Mặc đi.
Khi hai người họ về đến Love Valley thì Ôn Khanh Mộ và Giản Ngọc đã tới, họ còn dẫn theo cả Wing.
Ôn Khanh Mộ thấy Ôn Hạo chỉ đưa một mình Tô Kiêm Mặc về thì nổi giận đùng đùng.
“Ly Ly đâu? Sao bố chỉ đưa một mình Kiêm Mặc về?”
“Con bình tĩnh lại đi! Nếu đưa được Lạc Ly về thì bố sẽ không đưa con bé về chắc?”
Tô Kiêm Mặc ôm ngực nhìn Ôn Khanh Mộ: “Em xin lỗi anh rể, là em vô dụng.”
Ôn Khanh Mộ chỉ nhìn Tô Kiêm Mặc không nói gì, anh định lao ra ngoài.
“Cậu đi đâu?”
“Không cần anh quan tâm, em sẽ tự đi đón Ly Ly về!” Ôn Khanh Mộ nổi cơn tam bành, đoạn đường vừa nãy anh đã đủ bình tĩnh rồi.
“Cậu nghĩ một mình cậu có thể đánh bại cả gia tộc Butt sao?”
Giản Ngọc kéo Ôn Khanh Mộ về: “Sự bình tĩnh của cậu đâu rồi? Không phải đã nói về rồi cùng nhau bàn bạc biện pháp đối phó sao?”
Sao người đàn ông này lúc nào cũng như quả bom không hẹn giờ thế?
Giản Ngọc mạnh mẽ kéo Ôn Khanh Mộ lên ghế sofa, Mục Chỉ Huyên vội đưa Tô Kiêm Mặc về phòng, bắt đầu chữa trị vết thương cho cậu.
Ba người đàn ông ngồi trên ghế sofa trong phòng khách trông có vẻ không được ăn khớp lắm.
“Bố gặp Lạc Ly rồi.”
Ôn Khanh Mộ đột nhiên ngẩng đầu nhìn Ôn Hạo: “Cô ấy thế nào rồi bố?”
“Con bé rất ổn, người của gia tộc Butt vẫn đối xử khá tốt với con bé.”
“Con không tin! Chắc chắn bố đang lừa con! Người của gia tộc Butt mà lại đối xử tử tế với cô ấy sao? Thậm chí họ còn lấy máu của cô ấy để dụ cá mập đến uy hiếp con! Bây giờ cô ấy còn đang mang thai!”