Chương
“Ly Ly, em đừng quá đáng quá! Bình thường em đều sang phòng trẻ con ngủ, sao hôm nay lại đưa hai đứa nó qua đây?”
Tô Lạc Ly vừa dọn giường vừa đưa chiếc gối cho Tam Tam: “Tam Tam, đưa gối cho bố đi, tối nay bố con sẽ ngủ phòng dành cho khách.”
Tam Tam như nhận được mệnh lệnh, lập tức ôm gối đi đưa cho Ôn Khanh Mộ.
Ôn Khanh Mộ hung hăng trừng mắt nhìn Tam Tam rồi bước tới trước mặt Tô Lạc Ly: “Anh có thể giải thích với em. Cách của em hoàn toàn không có tác dụng, trốn đến khi nào chứ? Vậy nên cách giải quyết vấn đề tốt nhất là phải đối mặt với nó! Em xem, chẳng phải như vậy là tất cả vấn đề đều được giải quyết rồi sao?”
Lúc sau khi quay người lại Tô Lạc Ly cũng nghĩ đến, đúng là như Ôn Khanh Mộ nói, nhưng không phải cô giận vì điều này, mà cô giận vì anh im lặng trốn đi xem kịch hay!
Cho dù anh hy vọng Mục Nhiễm Tranh và Lê Thấm Thấm đứng ra đối mặt với vấn đề này thì cũng không thể không trao đổi với cô chứ, đúng không?
“Tiểu Thất, lại đây mẹ thay quần áo cho con nào.”
Tiểu Thất lập tức dang hai tay đi đến trước mặt Tô Lạc Ly.
Tô Lạc Ly không hề có ý định quan tâm đến Ôn Khanh Mộ, cô thay đồ ngủ cho Tiểu Thất xong, cậu bé cũng rất vui mừng chui vào trong chăn cười suốt.
Tam Tam thấy thế thì thẳng tay ném gối của Ôn Khanh Mộ ngoài cửa, sau đó lật đật chạy lại.
Tô Lạc Ly lại thay quần áo ngủ cho Tam Tam, hai anh em cùng nằm lên giường.
“Phiền anh ra ngoài thì đóng cửa lại!” Tô Lạc Ly cũng chui vào chăn.
“Em thật sự phải tuyệt tình vậy sao?” Ôn Khanh Mộ vốn định chen lên giường, mặc dù giường hai người đủ rộng nhưng có hai cậu nhóc nằm cùng nên thật sự không còn chỗ nữa.
“Chỉ hôm nay thôi nhé!” Ôn Khanh Mộ đành ủ rũ đi ra, tiện tay đóng cửa lại cho ba mẹ con, sau đó nhặt gối của mình dưới đất lên đi về phía phòng dành cho khách.
Ở bên kia, Lê Thấm Thấm theo Lê Hán Giang về nhà họ Lê, nhưng cả đoạn đường cho đến khi về nhà, suốt buổi tối Lê Hán Giang không nói với Lê Thấm Thấm lời nào, ông như vậy khiến cô rất căng thẳng, thậm chí cô còn nghi ngờ có phải mình đã nói nặng lời quá không.
Mấy năm nay Lê Hán Giang lăn lộn trong giới kinh doanh cũng rất vất vả, kể ra cũng đều vì gia đình, mà những lời cô nói đã phủ nhận tất cả những điều ông làm.
Ăn tối xong Lê Hán Giang về phòng ngủ rồi không đi ra nữa.
Lê Thấm Thấm nói lại những chuyện xảy ra hôm nay cho Ôn Lam.
“Dì Lam, hình như con thật sự đã khiến bố buồn rồi, hay là dì khuyên bảo ông ấy giúp con nhé?”
Ôn Lam cầm tay Lê Thấm Thấm, nhẹ nhàng vỗ về.
“Thấm Thấm, con nói đúng, bố con sẽ ổn thôi. Ông ấy lớn như vậy rồi, sống hơn nửa đời người, nếu chút chuyện nhỏ này cũng không nghĩ thông suốt thì sống chẳng có ý nghĩa gì. Con cứ để ông ấy bình tĩnh lại đi.”
Đêm nay mọi người đều không được vui vẻ, Lê Thấm Thấm nằm trên giường lăn qua lộn lại mãi không ngủ được. Hôm sau tỉnh dậy cô phát hiện trong nhà vẫn như bình thường, Lê Hán Giang đã đến công ty từ sớm, Ôn Lam đang vội vàng giục Lê Tuấn Kiệt đi học.
Sau khi tiễn Lê Tuấn Kiệt đi học, Ôn Lam quay lại bàn ăn rồi mới đi gọi Lê Thấm Thấm ăn sáng.
Lê Thấm Thấm không muốn ăn chút nào, dường như Ôn Lam nhớ ra điều gì, bà ra ngoài rồi lại quay về, đặt điện thoại Lê Thấm Thấm lên bàn.
Lê Thấm Thấm nhìn điện thoại mình rồi lại nhìn Ôn Lam với vẻ khó hiểu.