Chương
Lê Hán Giang đã cho người theo dõi Mục Nhiễm Tranh mấy ngày rồi, ông ta rất chắc chắn rằng Lê Thấm Thấm đang ở đây, nhưng ông ta bất lực không dám làm gì, chỉ đành dùng kế hoãn binh.
“Thực sự tiếc quá, hôm nay anh ấy có việc ra ngoài rồi.”
Lúc Lê Hán Giang vừa vào cổng đã thấy xe của Mục Nhiễm Tranh, nhưng đối diện với lời nói dối một cách ngang nhiên của Tô Lạc Ly, ông ta lại không thể phát cáu được.
“Ông Lê, nếu không thì ông đợi hôm khác rồi đến, hoặc là đợi anh ấy về tôi sẽ bảo anh ấy đích thân đến nhà ông.”
“Hôm nay cậu ta có việc à? Không sao, tôi có thể đợi.”
“Chuyện này…”
Là người có tiền có quyền, cũng không thể đuổi người ta đi được đúng không?
Tô Lạc Ly cũng biết người đáng sợ nhất chính là mặt dày không chịu đi, thế thì thật sự không còn cách nào cả, bây giờ chỉ hi vọng Ôn Khanh Mộ nhanh chóng quay về.
Ôn Khanh Mộ nói chuyện không hề khách sáo, đuổi người không kiêng nể gì ai!
Nhưng đến giờ người đàn ông này vẫn chưa về.
Ôn Khanh Mộ đã vội vàng trở về, nhưng đến cổng nhà anh lại không vào mà đậu xe ở ngoài.
Anh mở cửa sổ xe vẫy tay với bảo vệ ở cổng, bảo vệ lập tức chạy tới.
“Họ đến mấy người?”
“Chỉ một xe, Lê Hán Giang và hai trợ lý của ông ta.”
Khóe môi Ôn Khanh Mộ nhếch lên: “Nể mặt tôi đấy.”
“Sếp Ôn, anh không vào sao? Mợ chủ đang đợi anh.”
“Không vào, cho người theo dõi đi, nếu bên trong có động tĩnh gì thì nhanh chóng báo cho tôi, đừng để mợ chủ biết tôi đã về.”
Sau đó Ôn Khanh Mộ bảo tài xế lài xe đến bên đường, cứ thế đậu xe ở cổng nhà mình.
Tô Lạc Ly và Lê Hán Giang đã cầm cự hơn nửa tiếng trong phòng khách, hai người không cùng cùng thế hệ, cũng chẳng quen thân nên hoàn toàn không có đề tài để nói chuyện.
Tô Lạc Ly đứng ngồi không yên, đã nhìn thời gian mười mấy lần rồi, tên Ôn Khanh Mộ này sao còn chưa về nhỉ?
“Ông Lê, tôi có hai con trai vẫn còn nhỏ, không thể rời mẹ được, tôi đi xem hai đứa trước, ông cứ ngồi đây nhé.” Tô Lạc Ly tìm lý do để rời đi.
Chủ không ở đây, khách cũng không nên mặt dày ở lại đúng không?
“Cô Ôn cứ tự nhiên, nhưng có câu tôi muốn nhắc cô Ôn, có vài chuyện sớm muộn gì cũng phải đối mặt, tránh được mồng một chứ không tránh được mười lăm.”
Lê Hán Giang không hề có ý định rời đi.
Tô Lạc Ly cũng hiểu ý của Lê Hán Giang, ông ta đến nhưng không định đi, cho dù hôm nay có đi thì chuyện này cũng chưa xong đâu.
“Bố, chúng con sẽ không trốn nữa!” Trên lầu truyền đến giọng của Lê Thấm Thấm.
Lê Hán Giang lập tức đứng lên, lúc nhìn thấy Lê Thấm Thấm và Mục Nhiễm Tranh tay trong tay xuất hiện trên lầu, cơn giận ông ta kiềm nén đã lâu xộc thẳng lên đỉnh đầu!
Tô Lạc Ly ngạc nhiên nhìn hai người, chẳng phải bảo họ đi sao, đến giờ còn không đi!
“Con lập tức theo bố về nhà!” Lê Hán Giang quát lớn với Lê Thấm Thấm.