Chương
Lê Thấm Thấm nhìn xuống dưới rồi lại chạy ra cửa để nghe ngóng động tĩnh bên ngoài, nói là làm!
Cô ta lập tức trèo ra ngoài cửa sổ, ở đây có một cái ban công nhỏ, nhưng cô ta đã không chú ý đến việc đường ống này quá nhỏ, hoàn toàn không thể đỡ nổi cô ta.
Cô ta lại nhằm vào cục nóng điều hòa bên ngoài!
Không chừng có thể thử.
Lần đầu tiên nhảy lên chỗ cục nóng điều hòa tầng hai, lần thứ hai nhảy lên chỗ cục nóng điều hòa tầng một, lần thứ ba nhảy xuống đất.
Cố gắng thử mấy lần nhưng vẫn không dám, nên cô ta định leo tường xuống, dùng sức bám chặt lên tường.
“A——”
Lê Thấm Thấm vẫn ngã xuống đất, đùi bị vách tường cọ xát gây ra một vết thương lớn.
Cô ta lập tức bịt miệng lại, nhất định không được để người bên trong biết mình nhảy ra ngoài, nếu không sẽ bị bắt lại, hơn nữa con đường duy nhất cũng sẽ bị chặn lại.
Cô ta khập khiễng đứng dậy chuẩn bị trốn ra ngoài biệt thự, nhân lúc bố cô ta chưa về, cô ta nhất định phải nghĩ cách trốn đi thật xa.
Đầu tiên chạy ra khỏi khu nhà trước, sau đó ngay lập tức bắt taxi, Lê Thấm Thấm lên kế hoạch xong mới nhớ ra mình đi quá vội nên ngay cả ví tiền cũng quên mang!
Đột nhiên một chiếc Rolls Royce dừng lại cạnh chân cô ta.
“Lên xe!”
Bầu không khí trong xe rất gượng gạo.
Tam Tam nhìn chằm chằm Lê Thấm Thấm hồi lâu, khiến cho Lê Thấm Thấm phát sợ.
“Chân em không sao chứ?” Tô Lạc Ly vô cùng quan tâm hỏi.
“Không… sao, chỉ là bị xước một chút thôi.” Lê Thấm Thấm cúi đầu đáp.
Dù thế nào, Lê Thấm Thấm cũng không thể đối diện với Tô Lạc Ly được, lúc đầu cô ta dùng nhiều thủ đoạn như vậy để ép Ôn Khanh Mộ và Tô Lạc Ly ly hôn. Bây giờ nghĩ lại, cảm thấy lúc đó mình quá đáng ghét.
Lại cộng thêm việc, Lê Thấm Thấm cũng biết người mà Mục Nhiễm Tranh thích lúc trước chính là Tô Lạc Ly, càng khiến cô ta không thể đối mặt với người phụ nữ trước mặt hơn.
“Sao em lại nhảy từ trên phòng xuống thế?”
Hôm nay, vì vợ của phó chủ tịch tập đoàn Dark Reign sinh em bé nên Tô Lạc Ly đến thăm, không ngờ lại chứng kiến cảnh thiếu nữ vượt ngục.
“Bố em biết…”
Bởi vì không chắc Tô Lạc Ly có biết chuyện của mình và Mục Nhiễm Tranh hay không, nên Lê Thấm Thấm vội vàng ngậm miệng lại.
“Em và bố em cãi nhau, ông ấy giam lỏng em rồi.”
Lê Thấm Thấm muốn nói lại thôi làm cho Tô Lạc Ly nhìn ra vấn đề, nhưng cô không tiếp tục hỏi.
“Đến nhà chị trước đi, xem chân cho em đã.”
“Mẹ, anh của con đâu? Lần trước không phải mẹ nói là anh sẽ đến nhà mình sao? Tại sao anh ấy vẫn chưa đến?” Tam Tam chớp chớp đôi mắt như đá vỏ chai nhìn Tô Lạc Ly.