Vô Kỵ anh chỉ cần một mình Bạc Nhược, quá khứ hay hiện tại đều chỉ cần một mình cô.
Dù cái giá đánh đổi có lớn đến đây anh cũng nguyện thử sức.
Bạc Nhược có lẽ sẽ mãi mãi không tin rằng vị trí của cô ở trong lòng anh lớn ra sao ...
Trong đêm tối, Vô Kỵ bế ngang Bạc Nhược, anh ôm lấy cô rất chặt, cơ hồ còn cảm nhận được sự run rẩy khẽ khe từ cơ thể của người con gái.
Anh biết, cô sợ anh, kể từ khi hai người trùng phùng, cô đã không còn là cô của trước đây vì anh mà cố chấp.
Bạc Nhược bây giờ thấy anh giống như thấy quỷ, nếu có thể thà rằng phản kháng chống đối còn hơn là phải đối diện.
Anh bế cô vào phòng ngủ, đặt Bạc Nhược lên giường.
“ Nghỉ ngơi đi.
Thời gian em còn để suy nghĩ tôi chỉ cho em một ngày nữa ”.
“ Vô Kỵ, anh lật lọng ”.
Bạc Nhược nhíu chặt mày.
Thời gian một ngày, cô lấy gì để ứng phó ? Hơn nữa hiện tại cô đang nằm trong phạm vi của anh, hành tung của cô anh nắm rõ trong lòng bàn tay, một ngày thời gian Bạc Nhược hoàn toàn không có đủ cơ hội để tìm cách chạy trốn.
“ Một ngày, nếu em cảm thấy quá nhiều vậy thì ngay bây giờ em có thể đưa ra câu trả lời.
Hoặc là để mọi chuyện yên bình mà quay trở về bên cạnh tôi, hoặc là muốn cuộc sống của em dính chút máu tươi ”.
Dính chát máu tươi ...!Cụm từ này được anh nói ra nhẹ nhàng tựa hồ như không phải một thứ gì lớn láo.
Chút máu tươi trong miệng anh Bạc Nhược còn lạ lẫm ư ? Là lấy mạng của Tiểu Hoạ để uy hiếp cô.
Anh vĩnh viễn là người hiểu cô nhất, vậy nên mới có thể khiến Bạc Nhược chùn bước, không dám quyết định.
“ Nhược Nhược, quãng thời gian ở đất nước K cùng em tôi đã bỏ lỡ rất nhiều lợi ích.
Vậy nên em buộc phải nhanh chóng cùng tôi quay về ”.
“ Nói cho cùng tôi vẫn không bằng lợi ích ? Nực cười.
Vô Kỵ, tôi không hề bắt anh phải ở lại đây cùng tôi.
Anh có thể cút về đất nước S, lập tức cút về ”.
Trái tim vô thức nhói lên một cái.
Bởi vì mất điện, không gian bốn phía đều tối đen như mực, Bạc Nhược không nhìn thấy Vô Kỵ, cũng không thể quan sát nét mặt của anh vậy nên chỉ có thể dựa vào giọng nói để phán đoán vị trí cùng thái độ của anh.
Giọng nói chân thực, thái độ nghiêm túc, tựa như một con dao cứa mạnh vào lòng Bạc Nhược.
“ Nhược Nhược, em vẫn không biết rằng tôi bỏ mặc lợi ích, đến đây vì thứ gì ? ”.
“ Tôi không quan tâm ”.
“ Nhược Nhược, tôi chỉ cho em đúng một ngày.
Thời gian một ngày kết thúc, nếu như tôi không nhận được câu trả lời vừa ý sẽ có kẻ gọi điện đến thông báo cho em, kẻ nào sống kẻ nào chết khi ấy ắt sẽ rõ ”.
Vô Kỵ dường như không muốn tranh cãi với cô quá nhiều.
Anh lặp lại ý tứ của mình một lần nữa rồi xoay người bỏ đi.
Ngay lúc này, trong phòng bỗng nhiên lại có một người ánh sáng rọi tới.
Hướng cửa ra vào là một người đàn ông vóc dáng to lớn, trên tay cầm đèn pin soi về phía của Bạc Nhược.
“ Vô tổng là đang muốn ai chết đây ? ”.
Bạc Nhược nhanh chóng có phản ứng.
Cô chạy về phía của Helen, đứng bên cạnh hắn, còn đối diện là Vô Kỵ.
Chỉ thấy sắc mặt của người đàn ông kia thoắt cái đã trở nên lạnh buốt.
“ Bạc Nhược trước đây có thể là người phụ nữ của Vô tổng.
Nhưng hiện tại, cô ấy là người phụ nữ của tôi, là mẹ của con tôi mong Vô tổng tôn trọng cô ấy một chút ”.
Chất giọng của Helen đều đều, không nhanh cũng chẳng chậm.
Hắn vừa nói vừa đưa tay đặt lên eo của Bạc Nhược, kéo cô ôm vào lòng.
Bạc Nhược ban đầu có bất ngờ, nhưng cũng không có quá nhiều thể hiện ra bên ngoài, ngược lại còn phối hợp với hành động của Helen.
Vô Kỵ siết tay thật chặt, lặp lại lời của Helen.
“ Người phụ nữ của tôi ? ”.
“ Phải.
Bạc Nhược chính là người phụ nữ của tôi ”.
Helen cười hiền hoà đáp lại, đối với cơn tức giận ngầm kia của Vô Kỵ cũng không hề sợ hãi.
“ Tôi đã từng nói đừng động vào cô ấy ”.
Vô Kỵ bất chợt có hành động, anh không biết từ đâu lôi ra một khẩu súng lục, nhắm chuẩn xác vào mi tâm của Helen, giọng nói lạnh buốt.
“ Tôi cũng đã từng nói đã động thì động cho đến cùng ”.
Helen theo bản năng đẩy Bạc Nhược về phía sau lưng, mà khi ấy Bạc Nhược vẫn còn thẫn thờ nên làm theo ý hắn.
Nhưng hành động này trong mắt Vô Kỵ lại được diễn tả theo ý khác, cô nép sau lưng người đàn ông khác ...!Cô muốn sự bảo vệ từ một người mà không phải là anh.
“ Đừng tưởng tôi không dám nổ súng giết người ”.
“ Vậy thì Vô tổng nổ súng đi.
Để xem súng của tôi hay là súng của anh cái nào nhanh hơn ”.
Helen cũng không hề yếu thế, trên tay hắn đang cầm một khẩu súng lục giống y hệt với Vô Kỵ.
Hai người nhắm súng vào đối phương, không ai nhường ai.
“ Nếu đã vậy thì dùng mạng sống để kết thúc tất cả đi ”.
Có lẽ hận thù giữa anh và Helen chỉ còn nước dùng tính mạng để chấm dứt.
Vô Kỵ bóp nòng súng.
Đoàng.
- [ ] Viên đạn bay thẳng về phía Helen, chỉ nhìn thấy một bóng hình nhỏ nhắn nhanh nhẹn lao về phía trước, chắn ngang bóng hình của Helen.
Bạc Nhược trúng đạn rồi.
Cô đỡ cho Helen một mạng.
“ Bạc Nhược ”.
“ Nhược Nhược ”.
Hai người đàn ông đồng thời hét lớn.
Bạc Nhược được Helen đỡ lấy.
Cô nhìn về phía Vô Kỵ, cười nhẹ.
“ Mấy năm rồi vẫn chẳng hề thay đổi, vết thương trên người tôi đều do anh mà tạo thành ”.