Kể từ ngày nhìn thấy Vô Kỵ trong bữa tiệc lần ấy, cuộc sống của Bạc Nhược định trước đã không bình yên.
Quả nhiên là như vậy.
Vì vết thương trên gương mặt chưa lành lại, Bạc Nhược không muốn kinh động hay doạ dẫm đến Tiểu Hoạ nên đã dọn tới một khách sạn vắng vẻ, toạ ở một nơi ít người qua lại để sống qua ngày.
Nhưng cho cùng, cô vẫn không thoát khỏi sự truy cùng đuổi tận của Vô Kỵ.
Anh sống trong căn phòng đối diện với Bạc Nhược.
“ Vết thương thế nào rồi ? ”.
Helen vẫn chưa phân công công việc gì cho cô nên trong đoạn thời gian này Bạc Nhược tương đối nhàn hạ.
Cô đang ngồi trên ghế sofa xem tivi, bỗng cửa phòng bị mở ra, Vô Kỵ nhanh chóng bước vào.
Bạc Nhược bị hành động này làm cho bất ngờ, ngẩn người hồi lâu.
Cô biết anh sống ở đối diện phòng cô, cũng biết hai người chạm mặt là chuyện đương nhiên.
Nhưng lại không thể ngờ tới Vô Kỵ sẽ tự nhiên xông vào đây như thế.
“ Nhờ sự chăm sóc của Vô tổng, vết thương của tôi sẽ không để lại sẹo ”.
Đêm qua trước khi rời khỏi biệt thự, Helen đã gọi bác sĩ đến kiểm tra vết thương cho cô.
Bạc Nhược ban đầu có tự chối vì cảm thấy không cần thiết, nhưng Helen cứ khăng khăng lại thêm cô không muốn ồn ào thức tỉnh Tiểu Hoạ nên đã đồng ý.
Bác sĩ nói, vết thương khá sâu, nhưng may mắn kịp thời chữa trị nên sẽ không để lại sẹo, thường xuyên xoa thuốc khoảng ba đến bốn ngày sẽ khỏi hẳn.
Bạc Nhược nghe câu nói ấy không biết nên vui hay nên buồn.
Nếu thật sự không để lại sẹo, gương mặt này của cô với gương mặt của Duẫn Giản Giao sẽ có mấy phần khác chứ ? Đến khi ấy cô sẽ lại phải tiếp tục cuộc sống dưới cái bóng của người khác hay sao ?
Vô Kỵ dường như nhìn thấu suy nghĩ của cô.
Anh ngồi xuống bên cạnh Bạc Nhược, đưa tay ôm cô vào lòng.
Cảm nhận được sự cứng đờ từ cơ thể của người phụ nữ, trái tim Vô Kỵ thoáng chốc dấy lên đau đớn.
Từ trước đến nay cô đối với chưa từ xa cách đến mức này.
“ Đừng nghĩ rằng bản thân là một người khác.
Tôi muốn em vì em là chính em.
Nhược Nhược, em có hiểu không ? ”.
“ Nếu là tôi của quá khứ những lời đường mật này sẽ không nghi ngờ lấy một chữ.
Nhưng Vô Kỵ à, thời thế thay đổi, lời nói của anh hiện tại còn mấy phần có thể tin ? ”.
Cô không trốn tránh ánh mắt của anh, cũng không trốn tránh vấn đề của anh.
Bạc Nhược nghĩ cô có đủ sức lực để đối diện với vấn đề này.
Quá khứ, cô vô thức sống dưới bóng lưng của người khác.
Hiện tại, cô nhất định có thể thoát ra, sống là chính bản thân cô.
“ Nhược Nhược, người em không nên nghi ngờ nhất chính là tôi.
Tình yêu của tôi đối với em thế nào, em biết rõ nhất ”.
Bạc Nhược cười khểnh một cái, khẽ nói.
“ Tình yêu của anh ? Vô Kỵ, anh yêu tôi sao ? ”.
“ Yêu ”.
“ Vô Kỵ, tình yêu của anh phải rẻ tiền đến mức nào mới có thể dễ dàng thú nhận như thế ? ”.
Trái tim Bạc Nhược đã xao động, đây là điều cô không thể phủ nhận được.
Chỉ cần đối diện với Vô Kỵ, trái tim trong lồng ngực lại đập nhanh như thể muốn rơi ra ngoài, quá khứ và hiện tại đều không có cách nào thay đổi điều này.
Nhưng Bạc Nhược bây giờ sao dám tin những lời anh nói.
Tình yêu của anh nếu dễ dàng có được, cô bao năm qua làm sao lại chịu tổn thương ?
“ Nhược Nhược, tôi nói gì em đều không tin, có đúng như vậy không ? ”.
Anh đưa tay chạm lên mái tóc cô, năm đầu ngón tay thon dài nhanh chóng chìm trong sự mềm mại của mái tóc ấy.
Vô Kỵ đùa nghịch nó trong vô thức, tầm nhìn vẫn rơi trên gương mặt nhỏ nhắn của Bạc Nhược.
Anh đối với cô thật lòng không nửa điểm giả dối, cô không tin.
Họ lừa cô nghìn lần, tổn thương cô vạn lần, nhưng chỉ cần một lời đường mật, mọi tội lỗi trước đó cô đều có thể bỏ qua.
Bạc Nhược đối với anh có thể đừng bất công như thế không ?
“ Là không đáng tin.
Vô Kỵ, tôi tin anh hay không không phải do người khác, mà là do chính bản thân anh.
Từ trước đến giờ anh có dám thừa nhận anh chưa từng lừa tôi không ? ”.
Lúc này Vô Kỵ lại trầm mặc.
Đáy mắt Bạc Nhược ánh lên nỗi đau vô tận, cô theo bản năng cụp mắt xuống, giấu đi nỗi đau như cắt vào da thịt.
Anh trầm mặc, bởi anh không dám thừa nhận, bởi vì anh lừa cô, dối cô.
“ Nhược Nhược, em tin hay không đối với tôi không quan trọng.
Trước hay sau không phải em đều sẽ ở bên cạnh tôi sao ? ”.
“ Đừng mơ ! ”.
“ Em muốn đứa bé kia chết ? ”.
Vô Kỵ tìm kiếm bàn tay Bạc Nhược, ép cô phải mở rộng bàn tay, sau đó đan bàn tay to lớn của mình vào bàn tay nhỏ bé của cô.
Giọng anh rất trầm, lời được nói ra không hề vội vã nhưng lại mang theo một sức mạnh cùng một sự nguy hiểm mà chính Bạc Nhược không có cách nào lý giải.
“ Anh dám ? ”.
Người Bạc Nhược thoáng chốc lạnh buốt.
“ Dám hay không em thử là biết ”.
“ Vô Kỵ ! ”.
“ Tôi đã nói rồi, nếu em trở về bên cạnh tôi, đứa con hoang của em và người khác tôi sẽ bỏ qua, nói cách khác, mọi tội lỗi của em đối với tôi tôi sẽ coi như chưa từng xảy ra ”.
“ Tôi có lỗi với anh ? ”.
Bạc Nhược bật cười thành tiếng.
Lời nói này đáng lẽ người nên nói phải là cô mới phải.
Ba năm trước, hai người đã chấm dứt quan hệ, là chính anh tha cho cô, là chính anh để cô rời đi.
Vậy nên dù cho cô có con với bất kì ai sao có thể tính là tội lỗi ?
“ Có con với người đàn ông khác chính là có lỗi với tôi.
Nhược Nhược, nhưng nếu em tình nguyện trở về, tôi có thể khoan dung độ lượng mắt nhắm mắt mở mà cho qua chuyện này ”.
Vô Kỵ đột ngột có hành động, cả người Bạc Nhược rất nhanh đã đổ xuống ghế sofa, còn cơ thể to lớn của anh thì áp sát lên cơ thể của cô.
Không khí thoáng chốc trở nên nóng rực như lửa.
“ Nhược Nhược, thời gian tôi cho em, em vẫn còn.
Suy nghĩ thật kỹ ”.
Bàn tay của anh từ trên xương quai xanh gợi cảm trượt xuống từng đường cong nóng bỏng trên người Bạc Nhược.
Bạc Nhược nhíu mày, lập tức đẩy Vô Kỵ ra.
“ Đừng ...!”.