“ Thế ư ? ”.
Vô Kỵ nhíu mày, rõ ràng là không hài lòng với lời mà Helen nói.
Anh đối với Bạc Nhược, không tốt sao ? Dù khi anh lợi dụng cô, anh vẫn chăm sóc cô chu đáo, bảo vệ cô chu toàn, chỉ cần làm việc cô muốn làm, anh nhất định sẽ làm giúp.
“ Vô Kỵ, anh đúng là kẻ tàn nhẫn ”.
Helen bỗng nhiên buông một câu không rõ đầu cũng chẳng rõ đuôi.
Hắn đi qua người Vô Kỵ, đến phía trước ngôi mộ hơi cúi người xuống, đặt bó hoa hồng lớn lên.
“ A Giao mất đã nhiều năm, anh đến sở thích của cô ấy cũng không nhớ.
So với người trợ lý Diễn Phong kia, anh còn kém hơn nhiều, ít nhất cậu ta cũng nhớ được A Giao thích là hoa hồng đỏ ”.
Sắc mặt Vô Kỵ thoáng chốc trắng bệch đi.
Mọi năm, vào ngày giỗ của Duẫn Giản Giao, anh đều nhờ Diễn Phong đến đây thăm thay anh, vậy nên lễ vật cũng là do anh ta tự mình chuẩn bị.
Vô Kỵ hoàn toàn không hề hay biết.
Helen nói không hề sai, anh đúng là tàn nhẫn, tàn nhẫn với một Duẫn Giản Giao yếu đuối.
Ở bên cạnh cô lâu như vậy, dù là khi cô mất đi anh vẫn không thể nắm được sở thích của cô.
Anh so với một kẻ ngoài cuộc là Diễn Phong, thật kém.
“ Vô Kỵ, cuộc đời anh vốn dĩ không nên có được những thứ tốt đẹp như vậy.
Lỡ mất một người phụ nữ tốt như Duẫn Giản Giao vẫn có thể có thêm một Bạc Nhược ”.
Helen cười khểnh.
Trong đáy mắt chỉ toàn là vẻ đau khổ.
Hắn nỗ lực ra sao, vẫn không thể có được những thứ tốt đẹp như Vô Kỵ, rốt cuộc là vì sao chứ ? Quá khứ, hắn có không được tình yêu của Duẫn Giản Giao, hiện tại cũng vậy, có không được tình yêu của Bạc Nhược.
Sống cùng cô ba năm, trên danh nghĩa là ba của Tiểu Hoạ, là chồng của cô nhưng thực chất quan hệ giữa cô và hắn không khác gì quan hệ giữ sếp và nhân viên.
Sao hắn lại không rõ, Bạc Nhược tuy ngoài miệng nói hận Vô Kỵ nhưng trái tim vẫn hướng về phía anh.
“ Vô Kỷ, tôi cảnh cáo cậu đừng đụng vào Bạc Nhược, đây là lần cảnh cáo cuối cùng ”.
Dứt lời, Vô Kỵ liền rời đi.
Nhưng anh bước chưa được vài bước đã bị lời nói của Vô Kỷ làm cho khựng lại.
“ Tôi đã động vào cô ấy thì sẽ không dừng tay ”.
“ Vô Kỷ, đừng tưởng rằng quan hệ giữa hai chúng ta là quan hệ ruột thịt, cậu có thể được nước lấn tới.
Đừng nghĩ rằng tôi không dám động vào cậu ”.
Vô Kỵ anh đã từng nói chỉ cần kẻ nào dám động vào Bạc Nhược, anh chắc chắn dám động vào kẻ đó dù cho người đó có quan hệ mật thiết với anh, Helen cũng không ngoại lệ.
Trước kia, anh có thể chưa xác định rõ trái tim của chính mình.
Nhưng hiện tại thì khác, trái tim của anh chỉ hướng về một mình Bạc Nhược.
Anh mặc định rằng, Bạc Nhược là người phụ nữ duy nhất của anh, cũng mặc định rằng chỉ có anh mới có thể là người đàn ông của cô.
“ Hai người định cãi nhau đến khi nào hả ? ”.
Sự xuất hiện bất thình lình của Tôn Nặc và Phiến Nhĩ Trác rõ ràng đã vượt sức tưởng tượng của Helen và Vô Kỵ, hai người đều đồng thời quay ra nhìn họ.
Phiến Nhĩ Trác đỡ lấy Tôn Nặc chậm rãi tiến về phía trước.
“ Tiểu Nặc ”.
Helen nhìn thấy Tôn Nặc liền lên tiếng gọi tên cô.
Tôn Nặc buông tay Phiến Nhĩ Trác ra, trước khi bước qua người Vô Kỵ còn nói rằng muốn tự mình đi ra đấy, dặn Phiến Nhĩ Trác không phải lo cho mình.
Tôn Nặc lướt qua người Vô Kỵ, đi đến trước mặt Helen thì dừng bước, xoay người về phía ngôi mộ, cúi đầu chào Duẫn Giản Giao.
“ Nếu em không tự mình đến đây có phải anh sẽ không định đến thăm em hay không ? “.
Trong lời nói rõ ràng là có trách mắng.
Tôn Nặc không chỉ là người em gái thất lạc của Vô Kỵ mà cũng là người em gái thất lạc của Helen.
Hai người họ tuy có mâu thuẫn lớn nhưng đối với cô em gái này đều rất tốt, trước mặt Tôn Nặc họ rất ít khi xảy ra tranh cãi.
“ Sao lại thế được.
Anh đang thu xếp thời gian đến thăm em, đến thăm cháu anh nữa chứ ”.
Helen mỉm cười xoa đầu Tôn Nặc một cái.
Ngữ khí hung dững ba nãy hoá thành dịu dàng.
“ Đến thăm em gái mà cũng phải sắp xếp thời gian à ? Đứa em gái này ở trong lòng anh rốt cuộc đáng mấy đồng ”.
Tôn Nặc tỏ vẻ không hài lòng, đánh nhẹ lên người Helen mấy cái.
Helen chốc chốc nhìn cô, chốc chốc lại nhìn Phiến Nhĩ Trác đứng đằng xa đang nói chuyện với Vô Kỵ, trong lòng cũng yên tâm phần nào.
Tuy Phiến Nhĩ Trác với Vô Kỵ đang thảo luận vấn đề gì đó nhưng ánh mắt của anh ta trước sau vẫn đặt lên người Tôn Nặc, có thể thấy rất rõ, anh ta là thật lòng yêu cô ấy.
Về chuyện hôn nhân của em gái Helen cũng không cần phải lo lắng nữa.
Nhờ sự xuất hiện của Tôn Nặc, không khí giữa Vô Kỵ và Helen không quá căng thẳng.
Thậm chí hai người họ vì muốn dỗ vui cô em gái này mà còn tình nguyện ăn chung một bữa cơm.
Tôn Nặc rất lâu rồi mới thật sự cảm thấy không khí đầm ấm của gia đình.
[ ...!]
Chẳng mấy chốc thời gian chỉ còn lại ngày là đến thời hạn mà Vô Kỵ đưa cho Bạc Nhược.
Mấy ngày gần đây không có lúc nào là Bạc Nhược không suy nghĩ về vấn đề này, hơn nữa vì an toàn của Tiểu Hoạ cô đã thuê người âm thầm bám theo con bé, khoảng cách vừa phải đủ cho Tiểu Hoạ một không gian an toàn.
Bạc Nhược dĩ nhiên không định trở về bên cạnh Vô Kỵ.
Một lần ngu ngốc là đủ rồi, nếu như là cô của trước đây chắc chắn sẽ lại tiếp tục tự mình lấy dũng khí, sau đó cố chấp mà tìm mọi cách để được ở bên cạnh anh.
Nhưng hiện tại cô đã có Tiểu Hoạ, thứ quan trọng nhất đối với cô hiện tại chính là bảo vệ được con bé, mà muốn bảo vệ được con bé chỉ có cách đối với Vô Kỵ thật cảnh giác.
“ Tiểu Hoạ, nhiệm vụ mới anh đã gửi vào hòm thư cho em.
Địa điểm lần này là ở cảng biển nhỏ.
Tại đó sẽ diễn ra một cuộc buôn bán vũ khí, việc em cần làm chính là cướp toàn bộ số vũ khí đó.
Buổi đêm hôm ấy có sự tham gia của người đứng đầu tổ chức HM.
Hắn ta rất nguy hiểm, em tuyệt đối phải cẩn thận.
Hơn nữa lần này em phải một mình hoàn thành nhiệm vụ ”.
Bạc Nhược vừa nghe Helen nói, vừa mở điện thoại ra đọc.
Chi tiết của nhiệm vụ lần này cô đã nắm rõ, thời gian thực hiện nhiệm vụ là hai ngày sau nữa, hai ngày này Bạc Nhược có thời gian để chuẩn bị vũ khí, vì nhiệm vụ này chỉ một mình cô đảm nhận, cộng thêm tính nguy hiểm của nó nên đối với vũ khí cần sử dụng, Bạc Nhược cần bỏ thời gian dài để nghiên cứu.
[ ...!]
Hai ngày sau.
Đúng tầm một giờ đêm, một cuộc giao dịch liên quan đến vũ khí diễn ra.
Bạc Nhược chọn một góc khuất ở cảng biển nhưng vẫn có thể theo dõi được toàn bộ diễn biến của sự việc.
Lần này không có người cầm đầu tổ chức HM tới như lời Helen nói, mà người tới chỉ là thuộc hạ thân cận nhất của hắn.
Bạc Nhược lôi súng bắn tỉa ra, bắt đầu thực hiện động tác nhắm ngắm.
Hiện tại, mới chỉ có một bên giao dịch có mặt tại cảng biển vậy nên thời cơ lấy đi số vũ khí kia lúc này là thích hợp, dự tính khoảng mười lăm phút nữa, bên giao dịch thứ hai nhất định sẽ đến, khi ấy muốn lấy được số vũ khí kia là khó như lên trời.
Nên muốn hoàn thành nhiệm vụ, Bạc Nhược phải nắm chắc được thời cơ.
Cô chuẩn tầm ngắm, nhắm thẳng vào kẻ dẫn đầu của bên thứ nhất.
Ngay khi bóp nòng súng, viên đạn chuẩn bị bắn ra, bỗng nhiên Bạc Nhược cảm thấy gáy mình bị thứ gì đó đập thật mạnh, trước mắt dần dần trở nên mờ ảo, cuối cùng là tối đen vô tận.
.
“ Hất nước lạnh, tôi muốn cô ta phải tỉnh lại ”.
Người đàn ông ngồi trên ghế gỗ, hai chân vắt chéo nhau trông cao ngạo vô cùng.
Anh ta ra lệnh cho đàn em đứng phía sau, người kia liền đem thùng nước lạnh đã được chuẩn bị sẵn, không hề thương tiếc hất thẳng vào người của Bạc Nhược.
“ A ”.
Nước lạnh thấu vào cơ thể cô, Bạc Nhược giật mình hét lên.
Khi hai mắt mở ra, cô nhìn thấy người đàn ông đó và rất nhiều đàn em đứng phía sau anh ta, còn bản thân thì bị trói trên cao, bên dưới là một thùng lửa nóng rực.
“ Mở được mắt ra rồi sao ? Thế nào, có bất ngờ không ? Đường đường là sát thủ dưới trướng của Helen cũng có ngày sơ ý rơi vào tay tôi ”.
Người đàn ông kia mỉm cười, chầm chầm lên tiếng.
Bạc Nhược nhận ra anh ta, anh ta chính là trợ thủ đắc lực của người đứng đầu tổ chức HM.
Lần này Bạc Nhược cô bị bắt, sớm muộn gì cũng truyền đến tai kẻ kia, vì thế hiện tại mà nói kẻ kia chưa xuất hiện, cô cũng chưa tính là rơi vào nguy hiểm, vậy nên phải nhanh chóng rời khỏi đây.
“ Biết đâu rằng, tôi lại đang thi hành một nhiệm vụ khác.
Phổ Trắc, lâu rồi không gặp ”.
Bạc Nhược gọi tên anh ta.
Người đàn ông ấy không hề sửng sốt, dường như đã đoán trước được cô sẽ nhận ra.
Anh ta nâng bàn tay phải lên, cực kỳ từ tốn tách lớp mặt nạ.
“ Lâu rồi không gặp, J ”.
“ Phổ Trắc, anh thay đổi rồi.
Nhanh như vậy đã làm việc cho người khác, hơn nữa còn trở thành kẻ đứng trên vạn người ”.
Trong giới hắc đạo, tổ chức HM đã phát triển ngày càng lớn mạnh, phân bố rất rộng.
Vậy nên Phổ Trắc chỉ đứng dưới một mình kẻ kia, còn lại anh ta có thể ra lệnh cho hàng vạn người, vị trí này đúng là vị trí mà hàng ngàn kẻ mong ước.
“ Không phải cô cũng vậy sao ? Rời xa Giác Mạc Thiên đến với Vô Kỵ, cuối cùng lại rời xa Vô Kỵ đến với Helen.
J, cô nói xem số phận của cô sao lại khổ sở đến vậy ? ”.
Ai cũng biết quan hệ giữa hai anh em nhà họ Vô cực kỳ phức tạp, mà người phụ nữ này lại có dính lưu với cả hai, số phận của Bạc Nhược quả thực là rất khổ sở.
“ Thả tôi đi.
Phổ Trắc, năm xưa anh nợ tôi một mạng người ”.
Năm xưa, chính anh ta là kẻ đâm vào người cô ba nhát dao, chính anh ta là kẻ đã cướp mất đứa con đầu lòng của cô.
Việc này Bạc Nhược vĩnh viễn không thể quên, thù này còn nhất định phải trả lại.
“ J, tôi không hề nợ cô.
Cô có phải đã quên rồi ? Năm xưa là người đàn ông của cô quyết định lựa chọn lợi ích, tình nguyện để cô chịu ba nhát dao ”.