Bạc Nhược chạy đi rất nhanh, không hề ngoảnh đầu lại, bởi cô rất sợ, chỉ cần nhìn về phía sau cô sẽ lại nhìn thấy một bóng hình quen thuộc đang đứng đợi cô trở về, dáng hình Vô Kỵ cao cao, lại biếng nhác dựa vào tường trắng, trông có vẻ cao cao tại thượng nhưng thật chất lại là cô độc khiến người ta không thể không kìm lòng, chỉ cần tưởng tượng đến cảnh tượng ấy, trái tim Bạc Nhược ắt sẽ mềm nhũn.
Chạy đến bên ngoài Vô gia, Bạc Nhược mới dừng lại.
Cô đứng trước cánh cổng của biệt thự, tuy khoảng cách của cô và anh không được tính là xa lắm, anh ở bên trong, cô ở bên ngoài nhưng kỳ thực hiện tại nó đã xa đến mức không có thứ gì có thể vãn hồi.
Bạc Nhược biết tất cả đều là sự lựa chọn của cô gây nên.
Nhưng Bạc Nhược có thể không lựa chọn rời đi sao ?
Cô căn bản là không thể !
Vô Kỵ, người đàn ông khiến hàng ngàn phụ nữ phải say đắm.
Nhưng nếu quan hệ giữa cô và anh chỉ dừng lại ở hay chữ ‘say đắm’ thì có lẽ Bạc Nhược sẽ không phải chịu tổn thương như bây giờ.
Nhưng đáng tiếc, cô lại yêu anh, yêu đến điên cuồng cố chấp.
Có một đoạn thời gian Bạc Nhược từng nghĩ chỉ cần được ở bên cạnh Vô Kỵ, dù cho không phải danh chính ngôn thuận, cô có thế nào cũng không sao hết.
Nhưng đứa bé mất rồi, cô mới thật sự hiểu rõ.
Thứ nữ nhân cần nhất chính là trái tim của đàn ông, là thật sự có được trái tim của họ.
Bởi chỉ khi có được nó hạnh phúc mới ngập tràn trong cuộc sống.
Bạc Nhược cũng muốn như vậy.
Có lẽ cô cũng đã có được trái tim của Vô Kỵ, chỉ là không hoàn toàn có được, vậy nên vị trí của cô trong lòng anh vĩnh viễn chỉ ở dưới hai chữ ‘lợi ích’.
Bạc Nhược vì nó mà đau lòng, cũng vì nó mà tỉnh ngộ, mà buông tay.
Cô đưa tay lên lau đi giọt nước mắt cuối cùng đọng nơi khoé mi.
Là lần cuối cùng cô vì anh mà đổ lệ, là lần cuối cùng cô vì anh mà đau lòng.
Đường chân trời đã dần dần tắt sáng, cuộc chiến giữa ánh sáng và bóng tối vẫn còn chưa kết thúc.
Nhưng cuộc chiến này diễn ra dù có lâu đi nữa, bóng tối vẫn sẽ mãi mãi chiến thắng.
Giống như cuộc đời của Bạc Nhược, cô dù chấp niệm với đoạn tình cảm này ra sao vẫn mãi mãi không thuộc về nơi này.
Cô xoay người, bước đi.
Phía đằng xa có hai chiếc xe ô tô bảy chỗ nhanh chóng lao tới chặn đường đi của Bạc Nhược.
Kẻ cầm đầu xuống trước, đàn em xuống sau.
Người kia không hề nể nang chỉ thẳng vào người cô, quát.
“ Nó là nữ nhân của Vô Kỵ, buộc phải giết.
Giết được nó thì giết Vô Kỵ dễ như trở bàn tay ”.
Bạc Nhược híp mắt đánh giá bọn chúng.
Cô hiện tại bị vây tứ phía, căn bản không có đường lui.
Những kẻ kia căn bản là nhằm vào Vô Kỵ, cô chẳng qua chỉ là một phần trong kế hoạch của chúng !
Nếu như là bình thường dựa vào thân thủ của cô tuy không thể giết chết đám người này nhưng vẫn có cách bảo toàn tính mạng, mở đường rút lui.
Nhưng bây giờ thì lại khác, kể từ khi đứa bé trong bụng cô mất, thân thủ đã giảm nay lại giảm hơn, giảm một cách nghiêm trọng.
Hơn nữa thường lệ Bạc Nhược đều mang theo bên mình vũ khí sắc nhọn để tạo cảm giác an toàn, đứa bé mất, cô nghĩ những thứ này không cần thiết nên đã đem bỏ đi.
Bởi vì đối với Bạc Nhược mà nói đứa bé là toàn bộ thế giới.
“ Đại ca, nhưng cô ta ít nhiều cũng từng là sát thủ bậc nhất hắc đạo, dựa vào chúng ta có thể đánh lại không ? ”.
Một tên thấp bé đứng sau kẻ cầm đầu có phần kiêng dè đối với Bạc Nhược.
Giọng nói cũng vì thế mà thấp đi.
Nhưng kẻ kia dường như không hề sợ hãi, hắn nhếch mép, gương mặt đầy sẹo trở nên nhăn nhó nhìn đáng sợ vô cùng, còn cố ý nhìn về phía Bạc Nhược, cao giọng hét lớn.
“ Sát thủ bậc nhất thì thế nào ? Thân thủ tốt có thể làm gì khi đến con của mình còn không thể bảo vệ được ”.
Bạc Nhược nghe rất rõ từng câu từng chữ mà hắn nói.
Cơ thể không tự chủ được mà run lên từng hồi, hai bàn tay để dọc theo cơ thể siết chặn lại.
Tức không ? Có tức !
Đau không ? Có đau !
Nhưng Bạc Nhược lại hoàn toàn không thể đứng lên phản kháng bởi vì lời hắn nói không sai nửa chữ.
Cô có thân thủ tốt để bảo vệ được bản thân và cũng để hoàn thành nhiệm vụ xuất sắc.
Nhưng hiện tại ba chữ ‘thân thủ tốt’ tựa như mũi dao ghim vào lòng cô, đau đến thấu tận tâm can.
Kẻ cầm đầu dứt lời, mười tên đàn em đi theo hắn bật cười khanh khách, thái độ rõ ràng đã xoay chuyển từ khiếp sợ trở thành khinh thường.
“ Giết cô ta đi ”.
Hắn hạ lệnh, sau đó liền lùi ra phía sau.
Mười tên đàn em đồng loạt lao tới tấn công Bạc Nhược.
Cô ban đầu còn có thể chống đỡ nhưng về sau dần dần không thể khống chế sức lực khiến bản thân bị mất sức rất nhiều dẫn đến mệt mỏi.
Mồ hôi chảy đến trên gương mặt nhỏ nhắn của Bạc Nhược.
Một mũi dao nhọn hoắt loé sáng, nhằm về phía cô mà đâm.
Bạc Nhược nhanh nhẹ né tránh, không trúng vào nơi nguy hiểm nhưng mũi dao kia vẫn rạch một đường trên vầng trán cao rộng.
Bạc Nhược hít một ngụm khí lạnh, tiếp tục gồng mình chống đỡ.
Ngay lúc cô không thể chịu đựng được nữa, ba tiếng súng đồng loạt vang lên lấy mạng ba kẻ ở gần cô nhất.
Ba kẻ kia ngã xuống, tầm nhìn của Bạc Nhược được mở rộng.
Cô nhìn thấy Vô Kỵ.
Anh cầm súng trên tay, vừa nổ súng vừa bước nhanh về phía cô.
Trên chiếc áo sơ mi được đặt làm tỉ mỉ vẫn còn loang lổ những vết máu khô đỏ thẫm.
Trái tim Bạc Nhược run lên.
Cô nhìn anh chăm chú, còn Vô Kỵ từ đầu đến cuối đều không hề nhìn cô.
Chẳng mấy chốc mười tên đàn em đã bị anh bắt chết.
Quả nhiên tài nghệ bắn súng của Vô Kỵ khiến người ta khâm phục.
Anh nhìn kẻ cầm đầu, dường như trên áo hắn có gì thu hút anh khiến anh nhìn rất lâu, đôi mắt màu hổ phách hơi híp lại mang theo một sự nguy hiểm huyền bí.
Kẻ kia giơ súng nhắm vào anh, ngay khi chuẩn bị bóp nòng súng thì đã trúng đạn của Vô Kỵ.
Tiếng súng cuối cùng vang lên, anh và kẻ kia đều đồng thời ngã xuống, hắn là trúng đạn, anh là mất sức.
Khẩu súng tuột khỏi lòng bàn tay anh văng xa một đoạn.
Ánh mắt sắc bén ban nãy giờ đã nhuộm một vẻ mệt mỏi.
“ Vô Kỵ ! ”.
Bạc Nhược hét lớn tên anh.
Cô vội chạy đến, đỡ lấy anh.
Cô biết vết thương trên người Vô Kỵ rất nặng, lại thêm anh mất máu rất nhiều, cơ thể chắc hẳn sẽ không thể chịu đựng thêm nữa.
Nhưng người đàn ông này vẫn quyết định cứu lấy cô khỏi nguy hiểm.
“ Nhược Nhược, em phải học cách cứng rắn, tuyệt đối không được mềm lòng ”.
Vô Kỵ nhìn thấy cô, chỉ khẽ cười.
“ Nhược Nhược, không có anh ở bên cạnh phải tự bảo vệ mình.
Nhớ không ? ”.
“ Nhược Nhược, xin lỗi ...!”.
“ Vô Kỵ ! ”.
[ ...!]
“ Bạc tiểu thư, Vô tổng đã bình an vô sự, bác sĩ nói đã chuyển anh ấy vào phòng bệnh VIP ”.
Kể từ khi Vô Kỵ nhập viện, Diễn Phong đã có mặt ở đó, mọi thủ tục đều là do anh ta lo.
Trải qua mấy tiếng phẫu thuật, tính mạng của Vô Kỵ đã được bác sĩ khổ sở giữ lại, họ nói, chỉ cần đến muộn một phút nữa thôi dù là thần tiên cũng không thể cứu nổi.
Một khắc ấy Bạc Nhược đã run lên vì sợ, sống lưng cô lạnh buốt vì câu nói ấy.
“ Tôi biết rồi ”.
“ Bạc tiểu thư, Vô tổng đã uỷ thác cho tôi phải sắp xếp cho cô an toàn bay ra nước ngoài.
Nhưng hiện tại anh ấy vì cô mà thương nặng, vẫn còn nằm hôn mê trên giường cô không cảm thấy có lỗi sao ? Sắp tới tôi phải đi công tác ba ngày không thể chăm sóc Vô tổng, nếu cô muốn trả ơn anh ấy làm phiền chăm sóc anh ấy ”.
Bạc Nhược không hề đáp lại Diễn Phong ngay.
Lời Diễn Phong nói cũng không phải sai hoàn toàn.
Anh là vì cứu cô nên mới chậm trễ giờ tới bệnh viện.
“ Được ”.
Đúng như lời Diễn Phong nói anh ta phải đi công tác ba ngày.
Ba ngày này đều là Bạc Nhược chăm sóc Vô Kỵ, trạng thái của Vô Kỵ vẫn như vậy, hôn mê chưa hề tỉnh lại.
Ba ngày sau Diễn Phong trở về, Bạc Nhược cũng theo lời đã hứa mà rời đi.
[ ...!]
Ba năm sau.
“ Vô tổng, dạo này anh uống nhiều rượu quá ”.
Về đêm cả toà nhà của Vô Môn đã tối hẳn, chỉ riêng tầng cao nhất, văn phòng riêng của tổng giám đốc Vô Kỵ là sáng đèn.
Diễn Phong hôm nay ở lại tăng ca cùng anh.
Anh ta cầm tập tài liệu trên tay, vừa bước chân vào phòng làm việc của Vô Kỵ đã bị mùi rượu nồng nặc làm cho choáng ngợp.
Cả văn phòng rộng lớn như thế nhưng lại không có lấy một lối đi, khắp nơi không phải là chất đầy những vỏ rượu đã rỗng thì cũng là tài liệu văng tứ tung.
Ba năm nay, Vô Kỵ uống nhiều rượu lên hẳn.
Nói một cách rõ ràng hơn kể từ khi Bạc Nhược rời đi, anh thay đổi đáng kể, tính cách không những lạnh nhạt mà còn trở nên lãnh khốc, tàn nhẫn, làm việc gì cũng đều làm một cách tuyệt tình nhất.
Đối với câu nói của Diễn Phong, Vô Kỵ chỉ mỉm cười đáp lại.
Anh nâng ly rượu đang cầm trong tay lên cao, ngắm nghía một hồi, khẽ hỏi.
“ Diễn Phong, cậu có biết ly rượu với trái tim con người có gì khác nhau không ? ”.
Diễn Phong nhíu mày, lắc đầu.
Tiếng đổ vỡ vang lên.
Vô Kỵ đem ly rượu kia ném mạnh xuống đất.
“ Ly rượu một khi chịu tổn thương còn có thể phát ra tiếng động để mọi người biết.
Còn trái tim con người khi gặp tổn thương thì chỉ có thể gặm nhắm một mình.
Đây chính là sự khác biệt ”.
Ba năm nay, anh bị nỗi nhớ cô dày vò đến không thể ngóc đầu.
Vô Kỵ xoay người, cầm sợi dây chuyền được đặt trên bàn làm việc.
Đây là sợi dây chuyền trong bộ trang sức thuộc về mà anh tặng cho cô, là bộ trang sức độc nhất vô nhị.
Trước khi rời đi, Bạc Nhược đã đem bộ trang sức này đặt ở đầu giường bệnh của anh.
Suốt ba năm nay sợi dây chuyền là thứ mà mỗi khi anh nhớ đến cô đều cần đến, bởi vì nhìn thấy nó anh lại thấy một Bạc Nhược đôi mắt đỏ hoe, vừa khóc vừa gào thét hận anh tàn nhẫn, bạc bẽo.
“ Vô tổng, anh không thể sống thế này mãi được ”.
Diễn Phong thở dài.
Vô Kỵ lại nói.
“ Thật ra trái tim và ly rượu bị vỡ kia còn có một điểm giống nhau nữa.
Chính là đã vỡ rồi thì không thể trở lại nguyên vẹn, còn trái tim đã tổn thương rồi thì mãi mãi lưu lại dấu vết ”.