Tổng Tài Bá Đạo Chiều Vợ Yêu

chương 373

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Chương

Ngôn Tiểu Nặc nói lải nhải rất nhiều, cuối cùng cảm thấy quá mật, liên đứng dậy.

Sau khi ngồi xổm một lúc lâu, chân cô hơi tê và gân như không thể đứng vững.

Nhưng cô không bị ngã, vì Mặc Tây Quyết sớm đã đỡ lấy cô, anh luôn xuất hiện đúng lúc cô cần nhất.

Tâm trạng nặng nề của Ngôn Tiểu Nặc đã giảm đi không ít, nắm tay Mặc Ngôn và Mặc Tây Quyết rời đi. Sau khi trở về từ nghĩa trang Thanh Sơn, cô hỏi Mặc Tây Quyết: “Ông nội Phó trở về chưa?” Mặc Tây Quyết lắc đầu.

Ngôn Tiểu Nặc thở dài.

Bạn nhỏ Mặc Ngôn lại nghe được một cái tên mới, liền cảm thấy tò mò: “Ông nội Phó là ai vậy ạ?”

“Là một người ông đối xử rất tốt với ba và mẹ” Ngôn Tiểu Nặc nói, “Hơn nữa ông ấy còn rất giỏi, ông ấy là một nhà khoa học nổi tiếng”

“Woa, nhà khoa học” Bạn nhỏ Mặc Ngôn vừa nghe thấy vậy đôi mắt lập tức tròn xoe lại, sáng lấp lánh như những vì sao. Có bạn nhỏ nào mà không có ước mơ trở thành nhà khoa học vĩ đại không? Ngôn Tiểu Nặc xoa đầu con trai, nói: “Đợi ông nội Phó trở về, chúng ta sẽ cùng đến thăm ông ấy được không?” Mặc Ngôn liền lập tức gật đầu. Ngôn Tiểu Nặc ôm lấy con trai, Mặc Tây Quyết thì ôm lấy cô, cảm thấy không có lúc nào hạnh phúc hơn lúc này.

Mọi thứ bây giờ, mọi thứ mà cô từng mơ ước, cuối cùng cũng thuộc về cô.

Ngày tháng trôi qua, Mặc Ngôn càng ngày càng thấy thích cuộc sống ở trường mẫu giáo, Ngôn Tiểu Nặc tiếp tục thiết kế những bộ quần áo cho gia đình, mỗi ngày đều nghe con trai kể chuyện học tập sinh hoạt ở trường mẫu giáo, sống một cuộc sống vô cùng tự do thoải mái.

Nhưng cô lại phát hiện Mặc Tây Quyết có gì đó không bình thường, dường như anh đang giấu cô điều gì đó.

Mỗi lần cô muốn mở miệng hỏi, thì anh đều lảng tránh không trả lời, thân thần bí bí. Ngôn Tiểu Nặc quyết tâm không để anh che giấu mình bất cứ chuyện gì nữa.

Vì vậy cô liên đeo bám quản gia Duy Đức, không chỉ như vậy, cô còn sai cả con trai mình đi đeo bám quản gia Duy Đức.

Đeo bám đến mức khiến quản gia Duy Đức không dám trở về lâu đài nữa.

Ngôn Tiểu Nặc vô cùng tức giận, cô không tin là cô không thể nghe ngóng được điều gì, mềm không được thì phải cứng. Kết quả của việc lấy đá chọi đá chính là cô suýt chút nữa không thể xuống giường nổi. Hết cách rồi, cô là một hòn đá, còn Mặc Tây Quyết thì là kim cương, hai người không cùng đẳng cấp.

Ngôn Tiểu Nặc sắp bị tính tò mò của mình làm cho phát điên. Cuối cùng Mặc Tây Quyết không thể chịu được khi thấy cô phát điên lên, nói: “Anh đang chuẩn bị cho lễ cưới” Một. Hai. Ba.

Ngôn Tiểu Nặc liền hét lên: “Mặc Tây Quyết! Em chính là nhà thiết kế hàng đầu thế giới! Hàng đầu! Lễ cưới của chúng ta tại sao lại không cho em biết!” Ở bên nhau lâu như vậy rồi, đây là lần đầu tiên Ngôn Tiểu Nặc quát lên một cách dữ tợn với anh như vậy.

Mặc Tây Quyết khẽ xoa đôi tai đáng thương của mình, đi ra mở cửa.

Đứa con trai đáng thương của anh cứ tưởng là mẹ xảy ra chuyện gì, bị dọa cho suýt chút nữa bật khóc. Ngôn Tiểu Nặc mặc chiếc váy ngủ ôm lấy con trai, nói: “Con trai, hôm nay ngủ cùng mẹ”

“Em dám!” Mặc Tây Quyết nghiến răng, nhìn hạnh phúc của mình bị con trai cướp mất, không cam chịu: “Bỏ thằng bé xuống đi”

“Cần anh quản” Ngôn Tiểu Nặc nhướng mày, “Nếu như anh không cho em xem quy trình tổ chức lễ cưới, vậy thì từ giờ cho đến ngày tổ chức lễ cưới, anh cứ ở đây mà ngủ một mình, em ngủ với con” Mặc Ngôn hoàn toàn không hiểu bố mẹ đang nói chuyện gì, nhìn Mặc Tây Quyết với đôi mắt to tròn vô tội.

Mặc Tây Quyết bị con trai nhìn tới nước cảm thấy có chút chột dạ. Đành phải đem cuốn sách quy trình tổ chức lễ cưới cho Ngôn Tiểu Nặc xem.

Ngôn Tiểu Nặc cầm lây cuốn sách, sau đó ôm con trai cùng xem, hoàn toàn phớt lờ Mặc Tây Quyết.

“Con trai, con có thích bó hoa này không?” Ngôn Tiểu Nặc chỉ vào bó hoa dịu dàng hỏi con trai. Mặc Ngôn chỉ vào bó hoa tú cầu màu tím hồng bên cạnh và nói: “Con thích cái này” Quả nhiên, cha nào con nấy.

Ngôn Tiểu Nặc lặng lẽ quay đầu lại, ba của đứa trẻ đang nhìn cô với ánh mắt ớn lạnh.

Hừm, dù sao thì con trai đang ở đây, anh cũng không dám làm gì cô. Cô tiếp tục phớt lờ vẻ mặt lạnh lùng của ai đó và nói: “Cục cưng à, con thích bộ đồ nào?” Mặc Ngôn về điểm này cũng được thừa hưởng từ Ngôn Tiểu Nặc, cậu bé chọn một bộ đồ vừa đẹp vừa đáng yêu, sau đó còn hỏi Ngôn Tiểu Nặc: “Mẹ à, bây giờ con có thể mặc thử bộ đồ này được không?”

“Có thể, để ông Duy Đức đem con đi thử nhé” Người từ nãy bị phớt lờ cuối cùng cũng có cơ hội nói. Mặc Ngôn vô tư rời khỏi vòng tay của mẹ, sau đó đi tìm quản gia Duy Đức để đi thử đồ. Trước khi Ngôn Tiểu Nặc kịp tẩu thoát với cuốn sách quy trình tổ chức lễ cưới thì Mặc Tây Quyết đã nhanh chóng đóng cửa và chốt khóa lại.

Ngôn Tiểu Nặc biết mình lại sắp gặp phải “tai họa”, cô ôm chặt cuốn sách quy trình tổ chức lễ cưới, như thể đó là tấm khiên duy nhất của mình. Từng bước từng bước lùi về phía sau, cô nói: “Mặc Tây Quyết, anh muốn làm gì?” Mặc Tây Quyết vừa hay dồn cô đến gần góc bàn, sau đó một tay cầm lấy cuốn sách trong tay cô: “Lễ phục?” Đó là chiếc váy khoét sâu cổ chữ V màu tím nhạt, rất gợi cảm và cuốn hút.

“Bộ này không giống với bộ em đang mặc” Đôi mắt đen của Mặc Tây Quyết dần trở nên u ám hơn. Ngôn Tiểu Nặc liếc nhìn chiếc váy: “Cái này chỉ mặc vào đêm tân hôn thôi!” Chiếc váy đó dài chưa đến cm. Anh chuẩn bị cái gì vậy? Đợi đến lúc cô kịp hoàn hồn lại, thì anh đã lấy chiếc váy đó từ trong tủ ra. Nhìn trên ảnh đã thấy sốc rồi, nhìn bên ngoài lại càng sốc hơn, Ngôn Tiểu Nặc đỏ bừng mặt.

“Đưa sách cho em!” Ngôn Tiểu Nặc đành phải chuyển hướng sang chủ đề khác để tránh số phận phải thay đồ. Mặc Tây Quyết ném cuốn sách vào thùng rác.

Ngôn Tiểu Nặc sửng sốt: “Anh…Em vẫn chưa xem xong mài”

“Mặc chiếc váy này vào, rồi chúng ta cùng xem” Mặc Tây Quyết nói.

“Anh vứt nó vào thùng rác rồi còn xem cái gì nữa chứ?” Ngôn Tiểu Nặc mở to mắt hỏi: “Đừng có nói là anh sẽ nhặt nó từ thùng rác lên đấy nhé?” Mặc Tây Quyết ướm thử chiếc váy lên người Ngôn Tiểu Nặc, cau mày: “Ừm, vừa đúng kích cỡ”

“Anh vẫn chưa trả lời câu hỏi của em” Ngôn Tiểu Nặc cõ gắng đấy chiếc váy ra.

Tưởng tượng cô sẽ trông như thể nào sau khi mặc chiếc váy này vào, trong lòng anh có một sự thôi thúc không thể cưỡng lại được.

Nhưng lại không muốn ép buộc cô, nên đành phải dỗ dành cô: “Nào, mặc vào đi rồi anh trả lời em” Ngôn Tiểu Nặc suy nghĩ, cô thực sự muốn xem hết cuốn sách đó.

Mặc thì mặc, dù sao thì cũng là mặc trước mặt chồng mình, sợ cái gì chứ!

Ngôn Tiểu Nặc lấy hết can đảm để mặc chiếc váy, nói với Mặc Tây Quyết: “Bây giờ có thể cùng em xem nốt cuốn sách đó được chưa?” Đôi mắt Mặc Tây Quyết bùng cháy với ngọn lửa cuồng nộ, nhanh chóng nhấc bổng cô lên.

“Xong việc đã rồi hẵng xem!” Ngôn Tiểu Nặc cuối cùng cũng nhận ra rằng cô lại bị lừa rồi.

Cô còn có thể kháng cự được sao? Sau một cuộc tập trận quyết liệt, cô nhìn những mảnh vải vụn trên mặt đất, cảm thấy buồn bực: “Mặc Tây Quyết, anh là đồ chết tiệt!”

“Không sai” Mặc Tây Quyết ôm cô vào trong lòng, đầu ngón tay vuốt ve làn da mỏng manh của cô: “Nhưng, anh cảm thấy chỗ vải ở phần eo vẫn có thể bớt đi một chút”

“Bớt nữa thì còn gì chứ!” Ngôn Tiểu Nặc tức đến muốn chết. Mặc Tây Quyết khẽ cười: “Không còn gì cũng tốt, càng tiện!” Ngôn Tiểu Nặc vừa giận vừa xấu hố, đánh vào ngực anh: “Câm miệng đi!” Mặc Tây Quyết xoay người lại, lấy máy tính bảng trên kệ tủ đầu giường, đưa cho cô: “Quy trình tổ chức lễ cưới đây, cho em” Ngôn Tiểu Nặc lập tức căm lấy xem, không thèm để ý đến Mặc Tây Quyết nữa, đắm chìm trong lễ cưới tương lai của mình không thoát ra nổi. Chẳng mấy chốc đã đến tối.

Cô chìm vào giấc ngủ với những giấc mơ hạnh phúc. Sáng hôm sau, cô gửi con trai đi nhà trẻ, sau đó trở về tiếp tục xem quy trình tổ chức lễ cưới.

Cô cảm thấy bộ váy cưới ngày hôm đó hơi tệ, cô muốn tự mình thiết kế. Vì vậy cô liên đứng dậy đi vẽ bản thảo thiết kế.

Cô muốn chiếc váy dài hơn, tấm màn che ngắn hơn váy cm, cách xếp lớp rõ ràng hơn, biến những bông hoa thành những đường gợn sóng, cuối cùng, cô chuyển màu trắng thành màu hồng nhạt. Nó trông mới mẻ và thanh lịch, đó là phong cách yêu thích của cô.

Cô bận rộn liên tục, mãi sau mới nhớ đến thời gian: “Chết rồi, sắp muộn giờ đón con trai rồi” Ngôn Tiểu Nặc lập tức đặt bức vẽ sang một bên, tự mình lái xe ra ngoài.

Cô vội vàng lái xe đến trường mẫu giáo nhưng không may lại đúng giờ cao điểm, giao thông ùn tắc.

Ngôn Tiếu Nặc thấy vô cùng sốt ruột, liên gọi điện cho con trai, bảo cậu bé ngoan ngoãn ở trong phòng học đợi cô, không được đi lung tung. Sau hai mươi phút, dòng xe cộ mới có thể tiếp tục lưu thông. Ngôn Tiểu Nặc lập tức nhấn ga và băng qua ngã tư. Cuối cùng cô dừng xe ở chỗ cách cổng trường mẫu giáo vài trăm mét. Do đã qua giờ đón con nên trước cống trường mẫu giáo không có ai.

Cô vừa xuống xe, phía sau gáy bỗng nhiên bị ai đó đập vào, cô ngay lập tức bất tỉnh. Khi tỉnh dậy, Ngôn Tiểu Nặc không biết mình đang ở đâu, lúc này cô mới nhận ra, mình đã bị bắt cóc. Trước mắt cô chỉ có một màu tối đen, không thể nhìn thấy bất cứ thứ gì.

Phát hiện cô tỉnh dậy, lập tức có người đến kéo khăn bịt mắt của Ngôn Tiểu Nặc xuống.

Ánh sáng đột ngột chiếu vào khiến cô bị chói mắt, cô vô thức tránh đi, khi thích nghi được với ánh sáng trước mặt, cô mới từ từ mở mắt.

Nhìn rõ người đứng trước mặt mình, cô kinh ngạc hét lên: “Thím năm, sao lại là thím?” Sau khi chú năm tự tử, bà Năm cũng đã tự tử theo.

“Không phải thím đã chết rồi sao?” Ngôn Tiểu Nặc cảm thấy vô cùng bất ngờ. Bà Năm cười nhạt: “Tôi không phải thím năm, Ngôn Tiểu Nặc, chúng ta lâu như vậy rồi không gặp, hy vọng cô vẫn ổn?” Ngôn Tiểu Nặc ngơ ngác nhìn bà ấy: “Lâu như vậy là bao lâu?” Bà Năm nhẹ nhàng lau khuôn mặt của mình, sau đó một khuôn mặt xinh đẹp dần lộ ra.

“Vi Vi Ngôn Tiểu Nặc hít một hơi thật sâu: “Là cô!” Cùng một lúc sự kinh ngạc và tức giận trào dâng trong lòng Ngôn Tiểu Nặc.

Vi Vi đã khiến cô phải chịu biết bao đau khổ, hại cô và Mặc Tây Quyết phải xa cách nhau suốt năm năm trời, và cô ta cũng chính là người đứng sau cái chết của bà ngoại cô. Cô trừng mắt nhìn Vi Vi, sự tức giận căm phẫn trong mắt cô như thể muốn đem Vi Vi đốt thành đống tro tàn.

“Cô không cần nhìn tôi như vậy đâu” Vi Vi cười lạnh nói, “Có biết vì sao tôi lại đưa cô đến đây không?” Ngôn Tiểu Nặc không nói gì.

“Chẳng phải cô vẫn luôn muốn biết Mặc Tây Quyết đã sống như thế nào trong năm năm qua sao?” Vi Vi nói, “Tôi sẽ cho cô biết, thể nào?”

Truyện Chữ Hay