Tổng Tài, Anh Thật Lưu Manh

chương 36: em muốn ăn

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

"Không được làm loạn" hắn giở giọng cảnh cáo, tay kia cũng bị Nhất Đằng nắm lấy.

Cô cảm nhận được hơi thở hắn lúc này là dùng hai từ" khó nhọc " để hình dung.

Tô Tịch suýt nữa bật cười nhìn mặt hắn y như đang ăn ớt vậy, ha ha.

" Vì sao không cho sờ ?" Tô Tịch" điếc không sợ súng " nháy mắt hỏi.

Nhất Đằng im lặng không có trả lời, đột nhiên nắm lấy tay cô dịch xuống phía dưới người, áp nhẹ nhàng bàn tay xuống dưới bụng, còn di chuyển tay cô xoa xoa, nơi đó giờ đã là một dãy núi gồ ghề, núi lửa sắp phun trào làm tay Tô Tịch cũng muốn phỏng theo.

Cô vội rút tay, mắng hắn không đứng đắn, bại hoại, lưu manh.

"Cảm nhận được không, biết vì sao rồi chứ ?" Nhất Đằng thở nhẹ.

Hai má cô đỏ như lửa, hắn dám cho cô chạm vào "chỗ ấy" của hắn, đúng là mặt dày không biết ngượng.

Tô Tịch im lặng cảm thán:"boss, anh sắp hóa thành yêu tinh rồi đấy".

"Nói cẩn thận không thì anh ăn em" hắn nheo mắt nguy hiểm mở miệng.

Lần này Tô Tịch thật sự nằm im thin thít.

Nhất Đằng trên này cảm thấy vô cùng thỏa mãn, hắn nói như vậy chỉ muốn hù dọa cô thôi, nếu cô không có thai thì sẽ hắn đã ăn cô lâu rồi còn đâu, hắn lắc đầu, này trên đời này chắc chỉ có mình cô là dễ lừa nhất thôi, ngốc như thế hắn mới yêu không muốn buông tay, Nhất Đằng nhè nhẹ nâng niu từng lọn tóc của cô rồi thả nhẹ xuống cho nó bay nhẹ trong gió.

Nằm trên xích đu, bầu trời mát mẻ, gió khẽ thổi hiu hiu làm cho mắt Tô Tịch sắp hít lại, khi Nhất Đằng cúi người thấy Tô Tịch buồn ngủ thì đứng dậy ôm Tô Tịch lên phòng, đặt cô lên giường đắp chăn cẩn thận, còn mình thì đi tắm nước lạnh.

Để mà coi sau này hắn sẽ đòi lại tất cả, Nhất Đằng để mặc cho vòi nước chảy xối trên cơ thể hắn mà tự nhắc .

Nửa đêm Tô Tịch tỉnh dậy đi vệ sinh, khi trở lại giường thì không tài nào ngủ được, cô rất thèm hải sản nướng làm sao bây giờ, hương vị ngọt ngào khi chúng nó nằm trên vĩ, lúc chúng nó được chấm với nước tương chua cay, khi đầu lưỡi cảm nhận rõ vị cay và vị mặn đã thấm sẵn trong đó, hương vị ấy cứ quấn quanh tâm trí của Tô Tịch, tụi nó muốn cô sống không được mà chết cũng không xong có phải không.

Nhìn người bên cạnh đang ngủ say, cô cũng không đành lòng đánh thức đành nằm xuống, một lúc lâu vẫn không ngủ được, cứ lăn qua lăn lại, không tài nào nhắm mắt, càng cố không nghĩ đến nó thì trong lòng càng tung bay hình bóng nó tứ phía.

" sao thế em ?"

Thấy Tô Tịch vẫn không ngủ, Nhất Đằng liền tỉnh táo.

" không ngủ được" cô ỉu xìu đáp.

"có chuyện gì sao ?" hắn lập tức ngồi dậy bật đèn ngủ, sợ Tô Tịch có chuyện gì bất trắc.

"em muốn ăn hải sản nướng, làm sao bây giờ ?" Nghĩ tới nó Tô Tịch không nhịn được mà chép miệng.

Thèm đến nỗi không ngủ được sao, hắn không thể để bảo bối của hắn nhịn đến hỏng được, cô không ngủ được hắn lại đau lòng.

"được rồi em chờ anh một chút để đi mua" hắn dém chăn cẩn thận lại cho cô, bước xuống giường.

Thấy hắn sắp đi, Tô Tịch liền ngăn lại:" nhưng trời cũng đã tối lắm rồi",cô sợ hắn ra ngoài sẽ gặp chuyện không hay, cô nhịn được mà.

Hắn dừng lại nhìn cô:" em có thể ngủ được sao ?" lời nói của hắn rất nghi hoặc, chắc chắn hắn đang nghi ngờ câu trả lời của cô.

Nhất Đằng nói đúng, cô lắc đầu:" làm sao mà ngủ được chứ ".

"Vậy thì ở đây đợi anh đi" hắn dỗ ngọt, gỡ mấy ngón tay đang bám víu vào áo của hắn, hôn nhẹ vào trán cô một cái ý bảo cô yên tâm.

"đành như vậy thôi, anh về sớm nhé, không có thì thôi, đừng cố tìm" cô vô cùng thương hắn, thật là, giờ này còn bắt hắn phải ra ngoài, đã thế hắn còn không một lời oán trách.

Người giúp việc cũng đi ngủ hết, chỉ còn cách Nhất Đằng tự đi mua, lái xe chạy một vòng, các quán ăn đều đã đóng cửa, không tìm được chỗ nào còn mở, giờ cũng đã khuya rồi mà.

Nhất Đằng lại lái xe đi xa hơn, thật may còn có một quán bán hải sản tươi sống mở cửa / giờ làm Nhất Đằng mừng rỡ như điên.

Dừng xe lại bước vào trong, giờ chỉ còn cách mua về rồi tự làm thôi.

Nhìn những con tôm hùm, mực, cua, nghêu,... bày trước mặt, Nhất Đằng thấy nó còn bơi qua bơi lại trong nước thì tỏ ý hài lòng:" ông chủ lấy cho tôi tất cả, cái này, cái này và cái này nữa".

" cậu lấy hết sao?" ông chủ nhìn Nhất Đằng chỉ qua chỉ lại một hồi không kìm được hỏi lại:"đây số lượng rất nhiều đấy ".

" phải tôi lấy hết, chuyển gấp đến nơi này giúp tôi" Nhất Đằng mặt lạnh tanh không hề nghĩ lại mà trả tiền rồi đưa luôn địa chỉ.

"vâng vâng ".

Khi Nhất Đằng ra khỏi cửa quán, ông chủ bán mới hả hê, cười không thể khép được miệng, thử hỏi mười người như vị khách này thì Quán của ông sẽ phát đạt lắm.

Tô Tịch ngồi một mình bồn chồn, nhìn thấy Nhất Đằng quay lại thì thở phào, may quá hắn về rồi.

Tô Tịch nhìn trên người Nhất Đằng một lược lại không thấy Nhất Đằng cầm thứ gì về, mặt có vẻ hụt hẫng, giờ này ai mà bán nữa, dù biết nhưng cô lại không nén được thất vọng.

Nhất Đằng thấy vẻ mặt biến hóa của Tô Tịch thì hiểu ra vấn đề, an ủi:" lát nữa sẽ có người gửi chúng đến, em muốn ăn loại nào thì ăn loại đó, mình sẽ tự nướng".

Hai mắt Tô Tịch sáng ngời nhảy cẫng lên ôm cổ Nhất Đằng, hắn thấy thế cũng cả kinh vội vàng ôm chặt cô, cô ngã thì nguy:"cẩn thận một chút chứ". Biết mình quá hấp tấp, cô chỉ cười hì hì, Nhất Đằng kiểm tra từ đầu xuống chân Tô Tịch một lược, khoác thêm áo cho cô, thấy không có gì bất ổn mới ôm Tô Tịch xuống dưới.

Chừng phút sau hải sản được đưa đến, Tô Tịch trố mắt nhìn:" anh mua về kinh doanh hay sao mà nhiều dữ vậy".

Nhìn thấy mấy người giao hàng mặt mày hớn hở như vậy chắc là hắn đã mua hết quán của người ta rồi.

" không phải em muốn ăn hả ?" Hắn ngồi trên ghế dựa thọt tay vào túi quần nói.

" muốn " Tô Tịch ngồi trên đùi hắn gật đầu.

" vậy thì nướng thôi " bây giờ nơi đây chỉ còn cô và Nhất Đằng cùng với mấy thùng hải sản.

Tô Tịch chọn mỗi thứ một ít duy chỉ mực là hơi nhiều hơn những thứ khác, chưa gì nhìn lại là đã đầy cả khay, Tô Tịch nhìn mấy thùng có hải sản đang bơi kia, vẫn chưa thấy đáy nữa.

Nhìn Nhất Đằng thuần thục chuẩn bị sẵn sàng mọi thứ cô cũng ngỡ ngàng, hắn biết nhiều quá.

" anh cũng biết làm nữa sao ?"

Nhất Đằng đang xử lý mấy con tôm thì Tô Tịch hỏi, hắn hơi nghiên đầu:" chuyện em chưa biết về ông xã em còn nhiều lắm".

"Gì mà ông xã chứ, em với anh còn chưa kết hôn đâu" Tô Tịch phân bua.

" sắp rồi " vài ngày nữa hắn liền dắt cô đi đăng ký ngay mới được, để đêm dài lắm mộng.

" hừ, chừng nào tới hẵng tính, anh nói chuyện của anh mà em chưa biết còn nhiều có phải hay không ?" Tô Tịch sợ bóng sợ gió, cô phải hỏi rõ mới được.

" Ừm" Nhất Đằng đắc ý gật đầu.

" vậy anh có từng giết người cướp của hay loạn tình với gái hay chưa ?" Tô Tịch nói ra lý giải khó hiểu trong lòng làm Nhất Đằng đen mặt.

" Tô Tịch " .

Hỏi xong Tô Tịch liền nghe thấy tiếng hắn thở mạnh khi gọi tên cô, nghe rõ từng tiếng dao xé gió sượt qua tai.

Mấy ngày hôm nay cô sống quá êm đẹp nên quên mất bản tính mặt than của boss.

" ahaha, anh nghe lầm, nghe lầm, anh làm từ từ nhé, em ra ngoài chờ trước" bỏ lại hắn trong bếp, Tô Tịch nhanh như bay chuồn ra ngoài, âm thanh xé gió làm người ta sởn cả gai óc.

Khi Nhất Đằng bước ra, vẻ mặt đã khôi phục như bình thường, lúc đầu Tô Tịch còn hơi lo sợ nhưng lúc sau, thấy Nhất Đằng vẫn chăm sóc cô tỉ mỉ, không có ý trách phạt thì dính luôn vào người hắn, hai người bắt đầu nướng, Tô Tịch vô cùng hăng hái.

Bất quá một lúc sau, người nướng lại là Nhất Đằng còn Tô Tịch phè phởn ngồi ăn.

Nhất Đằng nướng chín lại gắp vào bát của Tô Tịch, Nhất Đằng vừa ăn vừa nướng cũng vừa gắp cho Tô Tịch, cho đến khi cô ăn không nổi nữa hắn mới ngừng lại.

Ôm một bụng đầy thức ăn, cô vô cùng thỏa mãn nằm trên lưng Nhất Đằng bước lên phòng.

Vì mua quá nhiều hải sản cho nên ngày hôm sau, ba bữa toàn dùng tụi nó làm thực phẩm chính, lúc đầu Tô Tịch còn ăn rất vui vẻ nhưng qua vài ngày sau, Tô Tịch nhìn tụi nó liền muốn ói, nhìn bọn thủy binh hỗn hợp còn thỏa sức bơi nhởn nhơ trong hồ lớn, Tô Tịch khóc ròng, từ lúc mua chúng về, Nhất Đằng liền cho người đem chúng vào đây, ông chủ chỗ bán còn mát tay tặng luôn bộ bình thở oxi, nhìn tụi nó đớp bông bóng nước, mặt Tô Tịch méo xệch.

Tới ngày thứ tư thì cũng ăn hết, Tô Tịch như muốn lạy trời.

_________________________________________

Cảm ơn mọi người đã ủng hộ" Tổng tài anh thật lưu manh".

Truyện Chữ Hay