Đến bây giờ trí nhớ của thân thể này mới ùa về.
Đầu óc của cô choáng váng, nước mắt không ngừng chảy ra.
Cô và Đông Tư Hạo lúc trước yêu nhau. Hôm ấy chính là sinh nhật của Cách Cổ Lạp, cô đã nằng nặc bắt Đông Tư Hạo phải đi lên núi ngắm sao băng với mình. Ai ngờ, trên đường đi, kẻ thù tập kích khiến chiếc xe của hai người lăn xuống dốc vực. Cảnh sau đó, Đông Tư Hạo đẩy cô ra khỏi chiếc xe, vụ nổ đó khiến cho tim của Cách Cổ Lạp như thắt lại.
Cô có ý định cứu Đông Tư Hạo là đúng, nhưng... Chính vì cô mà anh ấy mới thành như vậy.
- Tôi, tôi... Thật sự không muốn chuyện này xảy ra...
Cách Cổ Lạp hoảng loạn đẩy Đông Thần ra xa. Tuy sự việc này là do vị Cách tiểu thư quá cố gây nên nhưng những kí ức này nó hiện hữu trong đầu của cô không thể nào xoá bot được.
Đông Thần dường như bị cô làm cho bức điên. Hắn tiến lại túm chặt hai bả vai của Cách Cổ Lạp nắm chặt lấy đối diện với mình.
- Cô là người mang tội! Em trai của tôi đã vì cô mà làm bao nhiêu chuyện. Vậy mà, cô lại đi hại nó! Cô là kẻ mang tội!
- Đừng nói nữa... Anh đừng nói nữa....
Cách Cổ Lạp đau đầu hét lớn.
- Tôi có muốn như vậy sao? Tôi không biết sự việc lại xảy ra như vậy...
Từng dòng nước mắt rơi xuống, Cách Cổ Lạp kích động cố gắng thoát khỏi bàn tay rắn chắc của Đông Thần.
Không ngờ, bất thình lình Đông Thần buông tay, Cách Cổ Lạp ngã xuống bên cạnh giường bệnh của Đông Tư Hạo. Cô gục đầu xuống, đầu óc quay cuồng cả lên. Hai mắt ướt đẫm bị nhoà đi không còn nhìn rõ.
Thân thể cô không hiểu sao run bần bật. Trong lúc suy sụp đó, đột nhiên có thứ gì đó đang chuyển động chạm vào tay của cô. Cách Cổ Lạp nhìn xuống, là... Tay của Tư Hạo đang động đậy sao?
Có vẻ như Đông Thần cũng nhìn thấy, hắn lập tức chạy đến ấn nút chuông báo gần cạnh giường bệnh.
- Bác sĩ! Mau vào đây, Tư Hạo có chuyển biến rồi!
......
Cách Cổ Lạp tựa lưng vào tường, đối diện cô là Đông Thần đang đi đi lại lại bồn chồn.
Cô không thể ngờ rằng bản thân lại may mắn tới như vậy. Cư nhiên bị Đông Thần đẩy ngã mà lại khiến cho Đông Tư Hạo tỉnh dậy. Đúng là... Trên đời có nhiều thứ quá vĩ diệu!
Đến khi bác sĩ vừa đi ra khỏi phòng bệnh, Đông Thần lập tức đi đến hỏi dồn.
- Em trai tôi sao rồi?
- Chúc mừng ngài, Tư Hạo thiếu gia đang dần dần hồi phục trong trạng thái tốt. Tuy nhiên, cơ thể của cậu ấy vẫn còn rất yếu, mỗi ngày cần bồi bổ thêm. Đợi sức khoẻ của cậu ấy khá hơn, chúng tôi sẽ kiểm tra xét nghiệm lại toàn bộ một lần nữa.
- Tư Hạo tỉnh rồi?
- Ngài có thể vào thăm cậu ấy.
Cách Cổ Lạp thấy trên mặt của Đông Thần hiện lên tia vui mừng hiếm có. Bộ dạng vui vẻ của hắn hình như cô chưa bao giờ thấy cả. Đến cả một nụ cười của Đông Thần, đối với cô chính là điều không thể nhìn thấy.
Đông Thần đi vào bên trong, lúc này Đông Tư Hạo đã tỉnh. Anh ta được y tá đỡ dậy, dựa lưng vào chiếc gối êm ái phía sau. Ống thở được tháo xuống, các dây truyền dịch cũng được gỡ ra, duy chỉ có băng gạc trên mắt vẫn giữ nguyên như vậy.
- Tư Hạo, em cảm thấy thế nào rồi?
- Anh hai?
- Ừ.
Ngồi xuống bên cạnh của Đông Tư Hạo, Đông Thần giơ tay ra hiệu cho nữ y tá ra ngoài.
- Bác sĩ nói sức khoẻ của em cần tĩnh dưỡng, anh sẽ mời đầu bếp nổi tiếng nhất đến đây để lên thực đơn cho em. Còn đôi mắt, không cần phải lo, anh sẽ tìm giác mạc phù hợp để em có thể nhìn lại được.
- Anh hai... Thời gian em hôn mê... Cổ Lạp ra sao rồi?
Nụ cười trên môi của Đông Thần cứng đơ lại. Hắn không ngờ người đầu tiên em trai hắn mở miệng hỏi lại là Cách Cổ Lạp.
Đúng lúc này, Cách Cổ Lạp đi vào. Cô định lên tiếng nhưng lại ứa nghẹn ở cổ không thể cất lời.
Đông Tư Hạo tuy không nhìn thấy nhưng anh vẫn có thể nghe thấy. Đặc biệt, hương thơm trên người của Cách Cổ Lạp rất đặc biệt. Chính vì vậy, Đông Tư Hạo biết là cô đang có mặt ở trong phòng.
- Cổ Lạp, em ở đây sao? Em có sao không? Bị thương ở đâu không?
Cô đi về phía của Đông Tư Hạo, ánh mắt thì vẫn dè chừng nhìn chằm Đông Thần.
Hắn nhìm chằm cô, dường như cơn tức giận có thể bùng phát bất cứ lúc nào.
Đông Tư Hạo vươn tay ra, Cách Cổ Lạp bất đắc dĩ nắm lấy tay của anh. Gương mặt của Đông Tư Hạo nhợt nhạt, khiến sắc đẹp của anh xuống sắc nghiêm trọng. Bàn tay với những ngón tay gầy gộc khiến cô cảm thấy có chút lạnh lẽo.
- Em khỏi lâu rồi. Anh đấy, tỉnh lại rồi phải chăm sóc tốt cho bản thân một chút.
Thấy Đông Tư Hạo bất động, Cách Cổ Lạp có chút hốt hoảng.
- Anh sao vậy?
- Không, anh đang vui! Lần đầu tiên được em quan tâm nên anh có chút hơi bất ngờ thôi.
Ngừng một chút, Đông Tư Hạo lúc này mới nhớ ra nói với Đông Thần.
- À, đúng rồi. Anh hai, chắc anh cũng biết, đây là Cách Cổ Lạp - bạn gái của em. Chắc trong thời gian em hôn mê, hai người cũng gặp nhau rồi chứ.
Cả cô và Đông Thần đều nhìn Đông Tư Hạo rồi lại nhìn nhau. Cách Cổ Lạp định mở miệng giải thích nhưng Đông Thần cắt ngang cô nói trước.
- Vừa quen! Hôm nay anh mới gặp cô ta!
Cách Cổ Lạp muốn mở miệng nhưng Đông Thần dùng ánh mắt đe doạ cô không được nói ra sự thật. Cách Cổ Lạp bất đắc dĩ hùa theo hắn.
- Em và anh hai của anh... Quả thật, vừa mới gặp nhau... Đúng là vừa nãy gặp nhau....