" Choang"
Từng tiếng đồ đạc đập voẽ bởi cơn thịnh nộ của Đông Thần. Kể từ ngày Cách Cổ Lạp mất tích đến giờ đã được mấy ngày rồi! Hắn không có tin tức gì của cô cả! Đêm nào hắn cũng không ngủ ngon. Hễ cứ chợp mắt một chút là hình ảnh của cô hiện lên trong đầu hắn. Hắn rất lo lắng cho cô, không biết cô có ăn ngủ tốt không? Hắn lại càng lo trí nhớ của cô kém mà phải lang thang ngoài đường.
- Cát Nặc!
- Tôi đây thưa ngài.
- Tin tức của cô ấy, tôi muốn biết cô ấy đang ở đâu!
- Xin ngài cứ yên tâm. Cát Nã đang cật lực tìm kiếm phu nhân!
- Bảo tôi yên tâm? Đã bao nhiêu ngày rồi hả?
Đông Thần gào lên túm lấy cổ của Cát Nặc. Chỉ biết anh ta vẫn bình thản không dám nhúc nhích. Tính cách của vị Đông Tổng này anh ta rõ như trong lòng bàn tay. Nếu càng sợ hãi phản kháng thì chỉ sợ bản thân sẽ phải ăn đấm.
Dáng vẻ của Cát Nặc khiến Đông Thần không còn hứng thú nữa. Hắn buông cổ áo của Cát Nặc ra đi về phía chiếc ghế sopha nằm xuống. Có mấy ngày thôi mà gương mặt hắn đã rất tiền tụy. Râu hình như không cạo nên đã hơi dài ra. Đông Thần mệt mỏi đưa tay che mắt lại.
- Cát Nặc, cậu nói xem... Tại sao yêu một người lại đau khổ và mệt mỏi như vậy?
- Chắc vì phu nhân không hiểu ngài.
Cứ mỗi lần nhắm mắt lại, Đông Thần lại nghĩ đến cô. Dường như hình bóng của cô đã chi phối toàn bộ suy nghĩ của hắn rồi. Chỉ là hắn muốn bắt đầu lại với cô thôi, sao lại khó khăn đến như vậy?
- Tôi vì ông của mình mà trả thù Cách Gia. Tôi chỉ muốn lấy lại những gì mà đáng ra đó là của ông nội tôi thôi. Chuyến máy bay đó... Chuyến máy bay mà cả gia đình của cô ấy thiệt mạng... Tôi không hề biết... Tôi không nghĩ họ sẽ chết... Còn về Cách Hiên... Lúc ấy... Chính anh ta đã nắm lấy tay của tôi cầm súng bắn vào tim mình... Nhưng tại sao cô ấy lại không tin tôi? Cát Nặc, cậu nói xem tại sao cô ấy lại không tin tôi hả?
- Ngay lúc đầu, ngài bị hận thù che mờ mắt mà không giải thích cho phu nhân. Đó là lí do vì sao đến bây giờ phu nhân vẫn rất hận ngài!
Những lời này của Cát Nặc nói rất đúng. Một giọt nước mắt bỗng dưng chảy ra từ khoé mắt của Đông Thần. Đây là lần đầu tiên Cát Nặc nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của Đông Thần. Trong mắt anh ta, vị Đông Tổng là luôn nghiêm nghị, quyết đoán trong tất cả mọi chuyện. Đến cả lúc xông vào chỗ chết, vị Tổng Tài này cũng không hề sợ hãi. Vậy mà, vì phu nhân... Cũng có lúc vị Đông Tổng này phải rơi lệ?
- Ngài khóc sao?
- Tôi không khóc!
- Ngài đang chảy lệ.
- Ra ngoài đi!
Đông Thần không muốn để ai nhìn thấy bộ dạng thê thảm này của mình nữa. Cát Nặc chỉ thở dài đi ra đóng cửa lại. Còn lại Đông Thần trong căn phòng lớn, hắn tĩnh lặng như nước. Sau đó, hắn ngồi dậy, lấy từ trong người ra một tấm ảnh. Đó là tấm ảnh cưới của hắn và cô. Đúng vậy, hắn vẫn giữ tấm ảnh này, đi đâu hắn cũng đem theo. Đó chính là bí mật riêng của hắn mà không một ai biết
Nhìn Cách Cổ Lạp trong hình mỉm cười rạng rỡ nắm lấy tay của hắn, bất giác Đông Thần ôm lấy tấm hình vào lòng.
- Quay về đi, anh sẽ nói hết sự thật cho em. Lạp Nhi... Anh... Thực sự yêu em... Anh thực sự rất yêu em... Anh cũng không có hại gia đình của em... Tình cảm của anh là thật lòng...
Sự tuyệt vọng của hắn cô không thể nghe thấy được.
Cửa phòng một lần nữa được mở ra, Đông Gia cùng Đông phu nhân đi vào. Chỉ thấy Cát Nặc vẫn đang ngăn cản hai người họ.
- Thưa lão gia, phu nhân... Đông Tổng ngài ấy...
- Tránh ra cho tôi. Tôi phải dạy lại thằng nhãi ranh kia!
- Việc này...
Cát Nặc nhìn về phía của Đông Thần, chỉ thấy hắn ra hiệu lui xuống, Cát Nặc đành vâng lời đứng sang một bên nhường đường.
Đông phu nhân muốn khuyên can chồng mình nhưng ông lại không nghe. Bà chỉ đành đi theo để có gì hỗ trợ cho con trai.
Thấy ba mẹ mình đến, Đông Thần vội đứng dậy. Ai ngờ, Đông gia lại giáng cho hắn một cái bạt tai.
- Ba...
- Mày đừng có gọi tao là ba! Tao không có đứa con như mày!
- Có chuyện gì vậy ạ?
Một tờ báo từ tay ông ném thẳng vào mặt của Đông Thần.
- Tao giao tập đoàn cho mày để mày hủy hoại nó vậy à? Giá cổ phiếu giảm mạnh, lại bị các tập đoàn khác vượt mặt, Đông Thần... Rốt cuộc mà đang làm cái gì vậy? Mày có biết cả đời tao rơi bao giọt máu và nước mắt để gây dựng tập đoàn như ngày hôm nay không? Tao không cho phép mà hủy hoại sự nghiệp cả Đông Gia này! Mày quay lại tập chung vực dậy tập đoàn cho tao!
Hai bàn tay của Đông Thần nắm chặt lại. Hắn nhìn chăm chú vào tờ báo trong tay. Cuối cùng không dài dòng mà nói thẳng luôn.
- Chừng nào con chưa tìm thấy cô ấy, con sẽ không đến tập đoàn!
Đông Gia tức giận lại giáng thêm một cái tát vào mặt của hắn. Đông phu nhân hốt hoảng muốn can nhưng lại bị ông giữ lại.
- Ông bình tĩnh đã, sao lại đánh Đông Thần như vậy?
- Bà im đi! Nó bị cái đứa con gái của Cách gia mê hoặc giờ thần trí đảo loạn rồi! Tao nói cho mày biết, hôm nay mày phải làm thủ tục ly hôn nó cho tao ngay. Thù đã trả xong, mày nên tránh xa nó càng xa càng tốt!
Từ nhỏ Đông Thần đã có tính cách quật cường, không chịu sự gò bó của bất kì ai cả. Đương nhiên, hiện tại hắn cũng vậy.
- Con yêu cô ấy, con không muốn rời xa cô ấy!
Bị đứa con trai mình tin tưởng nhất làm cho tức điên lên, Đông Gia chỉ thẳng vào mặt Đông Thần tuyên bố.
- Trong ngày hôm nay, mày không làm đơn ly hôn với nó, tao sẽ tước đi quyền thừa kế cùng với vị trí của mày ở tập đoàn! Mày muốn ở với nó, thì mày cút ra khỏi Đông Gia với hai bàn tay trắng cho tao!
- Ông nói cái gì vậy? Đông Thần là con trai của tôi... Ông sao lại làm vậy được?
- Nếu không làm vậy, bà cứ nhìn nó phá hủy hết sự nghiệp mà tôi gây dựng mấy chục năm nay đi.
Biết là không thể khiến chồng mình thay đổi ý định, Đông phu nhân đi tới nắm lấy tay của Đông Thần khuyên nhủ.
- Con trai, con mau làm theo lời của ba con đi. Con...
Đông Thần cất tấm hình cưới của cô và hắn vào trong túi. Sau đó, hắn cúi đầu lễ phép dõng dạc nói.
- Con sẽ không ly hôn! Con xin tình nguyện rút tên khỏi quyền thừa kế. Sau này... Cả tập đoàn, sẽ trông cậy cả vào Tư Hạo!
________
Đôi lời của tác giả:️
Thành thật xin lỗi mọi người vì dạo này mình rất bận nên không thể bão chap cho các bạn được.