- Tài liệu ở chỗ của Đông Thần?
Loss không ngờ tên nhãi ranh này lại mưu mô như vậy. Đã có thể nhanh chóng đưa tập tài liệu quan trọng đó cho Đông Thần!
Tập tài liệu đó chính là những chứng cứ mà ba của Nhiếp Lạc Dật thu thập liên quan đến Lam Hội. Trong tập tài liệu đó cất chứa những thứ có thể hủy hoại Lam Hội. Chính vì vậy, Loss đã cho người đi truy sát cả Nhiếp Gia. Ai ngờ, hắn đã sơ xuất để cho Nhiếp Lạc Dật có cơ hội chạy thoát, lại còn mang theo thứ mà hắn cần đi.
Nghĩ đến đây, Loss tức giận hất hết những thứ trên bàn xuống.
Đông Thần! Hắn đã mấy lần muốn lôi kéo tên đó về phía Lam Hội. Vậy mà tên đó lại dám từ chối? Nếu tập tài liệu đó ở trong tay của Đông Thần, hắn sẽ không nương tay nữa. Loss này sẽ diệt hết những kẻ cản đường!
Loss phất tay ra hiệu cho thuộc hạ lôi Nhiếp Lạc Dật xuống.
- Tiên sinh, có nên giết thằng nhóc này không?
- Để nó lại còn có tác dụng!
Vừa nói Loss vừa nhìn lên màn hình lớn, trên đó vẫn là hình ảnh của Cách Cổ Lạp vớ nụ cười rạng rỡ. Ánh mắt hắn chợt đen lại, cười một cách điên cuồng. Người phụ nữ này... Hắn rất vừa ý cho cô vào bộ sưu tập của mình...
____________
- Đông Tổng, bên phía cảnh sát đã thả Cách Nam và Cách Hiên ra rồi. Họ nói rằng không đủ chứng cứ để giam giữ hai người đó thêm.
- Giờ hai người họ đang ở đâu?
- Đang đến đây, muốn gặp phu nhân.
Đông Thần nắm chặt tay lại. Vẻ mặt hắn hiện lên sự tức giận khiến tên thuộc hạ trước mắt cảm thấy hơi run.
Hắn vốn định vì cô mà bỏ qua cho Cách Nam và Cách Hiên. Vậy mà hai tên này lại không biết điều. Dám đến gặp Lạp Nhi của hắn! Nếu đã như vậy, hắn còn giữ lại cái mạng sống cho hai tên này làm gì nữa?
- Bắt Cách Nam và Cách Hiên lại, sau đó đưa họ ra khuôn viên sau biệt thự.
Bây giờ hắn không thể quay đầu lại nữa rồi. Nếu đã phi đao phải buộc theo đao thôi. Chỉ cần cô không nhớ lại được những chuyện trước kia, hắn nhất định sẽ xoá bỏ mọi thứ. Cho dù đó có là đi chăng nữa. Đông Thần càng đi càng sai, hắn không biết rằng hành động này của hắn, một ngày nào đó sẽ phải gánh hậu quả nghiêm trọng.
- Đông Thần, sao anh lại bịt mắt của em vậy?
- Đi tiếp đi. Hôm nay tôi dẫn em tới để trừng trị hai tên xấu xa.
Lời nói của Đông Thần ẩn chứa hàm ý sâu xa. Tuy nhiên Cách Cổ Lạp lại không hiểu được suy nghĩ của hắn. Đông Thần dẫn cô đi lối mòn ra sau khuôn viên. Nơi đây phong cảnh khá đẹp lại còn có nhiều hoa quả lạ.
- Sao lại trừng trị kẻ xấu?
- Hai tên đó là những kẻ xấu. Chúng hãm hại anh, giết người, lại còn định mang bảo bối của anh đi. Em nói xem, chúng có đáng chết không?
Lúc này, Đông Thần để Cách Cổ Lạp ngồi xuống chiếc xích đu màu trắng. Mà đối diện với hai người, Cách Nam và Cách Hiên bị tên áo đen ghì xuống đất, bịt chặt miệng lại quỳ xuống.
- Hai tên đó đúng là xấu xa. Nếu là em, em sẽ trừng trị chúng.
- Được, anh tin em.
Nói đến đây, Đông Thần bỏ tay che mắt cô xuống. Ánh mắt của Cách Cổ Lạp nhìn về phía của Cách Nam và Cách Hiên. Cô cảm giác đã gặp hai người này ở đâu rồi. Nhìn rất quen thuộc...
Đông Thần đặt tay lên vai của cô rồi đặt vào trong tay cô một chiếc roi da.
- Đánh chúng đi. Anh cho phép em...
Cách Cổ Lạp cảm thấy hơi chột dạ. Cách Hiên và Cách Nam muốn lên tiếng nói nhưng tiếc rằng miệng của hai người họ đã bị bịt chặt băng dính lại không nói được gì. Bên tai cô vọng đến tiếng của Đông Thần. Cô không còn nhận thức được nữa mà giơ tay lên. Từng tiếng roi vun vút liên tiếp vào người của Cách Nam và Cách Hiên.
Cô muốn làm cho Đông Thần vui. Cô nghĩ rằng hai người trước mặt chỉ là kẻ xấu thôi. Nhưng thấy họ nằm quằn quại dưới đất, nước mắt cô không ngừng chảy xuống.
Rốt cuộc là vì sao?
Còn Đông Thần tựa lưng ngồi trên xích đu xem một màn thú vị. Đúng vậy, mỗi ngày hắn đã cho cô uống một viên thuốc để tâm trí của cô mất kiểm soát, chỉ có thể nghe theo lời của hắn.
Thao túng cô, hắn cảm thấy rất hài lòng!