Tối nay trời đổ mưa to.
Cách Cổ Lạp một mình đi trên con đường nhỏ. Cơ thể của cô run lên từng cơn vì lạnh. Làm thế nào mới có thể gượng nổi thì cô cũng không biết nữa. Vết thương trên tay do dính nước mưa mà lại nhỏ máu xuống đau rát. Cô chưa bao giờ lâm vào hoàn cảnh thê thảm như vậy.
Ở thời điểm này, cô không có người thân, không có bạn bè cũng không có ai đáng để mình tin cậy cả. Rồi đi đâu về đâu cô cũng không biết.
Ôm hai tay đi qua một đám đàn ông đang ngồi trong quán uống rượu trú mưa. Đột nhiên một trong số đó nhìn cô có chút quen mắt. Vậy là anh ta nhanh chóng lấy điện thoại ra xem tin tức. Ngay lập tức hai mắt sáng lên tràn ngập sự vui sướng nói với đám bạn bên cạnh.
- Nhìn này, cái đứa con gái vừa nãy đi qua hình như là phu nhân mất tích của Đông Tổng.
- Cái gì?
- Nhanh đuổi theo bắt cô ta lại! Cô ta chính là đống tiền của chúng ta đấy!
Bọn họ nhanh chóng bị số tiền khổng lồ hấp dẫn mà đồng loạt đuổi theo cô. Cách Cổ Lạp đã lạnh cóng cả người, cô muốn tìm một chỗ nào trú mưa tạm rồi xem lại vết thương trên tay. Ai ngờ, vừa quay đầu lại phát hiện có mấy tên đàn ông đang đuổi theo.
Cô sa sầm nét mặt nhanh chóng quay người bỏ chạy. Trên mặt đường nước mắt tung toé, Cách Cổ Lạp muốn rẽ vào một lối nào đó để cắt đuôi bọn họ. Thật không may cho cô là lại chạy vào đúng ngõ cụt. Khi thất thần muốn quay người lại thì đã muộn. Bọn đàn ông kia đã chạy đến, khoảng , tên.
- Lão Miêu, đúng là cô ta. Lần này anh em chúng ta phát tài rồi?
Một tên trong số đó vui như điên nói với tên bên cạnh. Cách Cổ Lạp cắn răng, ép bản thân phải tỉnh táo. Bây giờ cô mà không tỉnh táo thì chỉ có đường chết.
- Các người là ai?
- Là ai không quan trọng, miễn là giao cô cho Đông Tổng... Bọn này sẽ phát tài là được!
Cách Cổ Lạp lập tức hiểu ra. Đông Thần đúng là một con cáo già. Lại giở thủ đoạn dùng tiền để tìm kiếm cô. Hiện tại cô chỉ còn cách liều chết chứ nhất quyết cô không thể để bọn chúng đem cô tới chỗ hắn được.
- Ngoan ngoãn đi theo bọn này thì cô sẽ không sao, nếu không...
Còn chưa nói xong, tên đó đã bị cô đá cho một cước vào chỗ hiểm đau tới nối ngất ngay tại chỗ. Những người còn lại bắt đầu dè chừng giữ khoảng cách với cô. Sau đó, bọn chúng đồng loạt xông tới. Cách Cổ Lạp căng thằng dùng hết sức lực đánh từng tên một.
Tuy cô là đai đen của karate nhưng bây giờ cơ thể bị nhiễm lạnh, hai tay lại bị thương đau buốt nên sức lực suy giảm nghiêm trọng. Thỉnh thoảng còn bị trúng đòn mà phải lùi về phía sau.
Bọn chúng tức giận, nhanh chóng tiến tới xử lí cô. Vừa đỡ được đòn của một tên thì cô bị tên khác đấm vào bụng. Cách Cổ Lạp nén nhịn đau nhưng ở khoé miệng lại bắt đầu rỉ máu.
- Rượu mời không uống lại muốn uống rượu phạt. Ông đây phải đánh cho mày bầm dật rồi đem tới cho Đông Gia sau!
Cách Cổ Lạp ngã xuống đất. Bọn chúng dùng chân đạp lên người của cô. Thậm chí còn đấm cho cô mấy phát. Tuy đau đớn nhưng cô không hề phát ra bất cứ tiếng kêu nào.
Những việc mà bây giờ cô phải chịu đều là Đông Thần ban tặng cho cả. Cô nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá! Nhất định sẽ khiến hắn phải trả giá!!!
Hơi thở của cô bắt đầu đứt quãng. Cách Cổ Lạp không những đau về thể xác mà còn đau về cả tinh thần.
Trước khi bị ngất đi, cô còn lẩm bẩm câu nói mà chỉ có cô nghe thấy.
Sức chịu đựng của cô đã vượt quá giới hạn rồi...
____
- Thưa ngài, ở ngoài có mấy tên muốn gặp ngài.
- Chuyện gì?
- Bọn họ nói rằng đưa phu nhân đã tìm thấy phu nhân. Muốn dùng cô ấy trao đổi tiền thưởng!
Nghe đến chuyện của cô, Đông Thần nhanh chóng dập tắt máy tính lạ rồi đứng dậy đi xuống đại sảnh. Nơi này có mấy tên đang đứng đợi sẵn ở đó. Vừa trông thấy Đông Thần, một trong số đó tiến lên nói.
- Đông Tổng, bọn tôi tìm thấy phu nhân của ngài rồi. Ngài xem... Về tiền thưởng...
- Cô ấy đâu rồi?
Tên đó nhanh chóng bảo đàn em cho lật chiếc chiếu bên cạnh ra. Hàng lông mày của Đông Thần hơi nhíu lại.
Chiếc chiếu vừa được mở ra, một bàn tay đẫm máu xuất hiện. Sau đó, khung cảnh trước mặt khiến cho Đông Thần hơi sững sờ. Cách Cổ Lạp cả người đầu vết bầm tím, khắp người toàn là máu như một cái xác chết trước mặt hắn.