Cách Cổ Lạp vươn vai, đúng lúc này cô phát hiện hình ảnh phản chiếu qua tấm kính trước mắt. Một tên áo đen ở toà nhà đối diện đang cầm khẩu súng bắn tỉa chĩa về phía của cô.
Ánh mắt của Cách Cổ Lạp sa sầm lại.
Tên khốn Loss đó... Dám giở trò định thủ tiêu cô sao?
Đã vậy, thù này không tính... Cô không phải Cách Cổ Lạp!
Nghĩ đến đây, Cách Cổ Lạp hơi cúi xuống. Một tiếng vang vỡ cửa kính inh tai. Sau đó, Cách Cổ Lạp nghiêng người, bất chấp để bản thân lăn xuống đất mà né đạn. Nhưng không may, viên đạn đó lại sượt qua bên má của cô khiến nó rách một đường chảy máu.
Cửa phòng bị ai đó mở ra, thân thủ nhanh nhẹn lao đến góc phòng áp sát cửa kính. Cách Cổ Lạp nheo mắt lại, thì ra là Đông Thần. Gương mặt hắn lúc này hằm hằm sát khí, trên tay cầm khẩu súng đen nhắm chuẩn về phía tên sát thủ bên kia.
Hàng loạt tiếng súng vang lên. Mà Đông Thần lúc này khác xa với dáng vẻ thường ngày. Trên người hắn toả ra khí chất... Theo như cô suy đoán... Là khí chất tàn nhẫn, lạnh lùng...
Mặc dù tay bị thương nhưng vẫn không hề khiến sức chiến đấu của hắn suy giảm. Những phát đạn rất chuẩn mục tiêu và cùng trên một đường thẳng.
Cô không nghĩ rằng đằng sau lớp vỏ bọc là một vị tổng tài kia lại là một người đàn ông mạnh mẽ không sợ súng đạn như vậy...
Khi tiếng súng chợt ngừng, chắc chắn đối phương đã bị trúng đạn. Lúc này, Đông Thần vội lấy điện thoại ra phân phó cho thuộc hạ.
- Chặn tất cả các ngõ ngách trong phạm vi của bệnh viện. Bắt tất cả những kẻ bị thương ở cánh tay và ở bả vai đến cho tôi!
Gọi điện xong, Đông Thần vội vàng cất súng đi rồi chạy lại phía của Cách Cổ Lạp. Hắn không nói nhiều mà bế thốc cô lên đặt lên giường. Bây giờ cô mới có phản ứng, vết thương ở bụng bắt đầu nhói đau. Máu đã thấm đẫm chiếc áo cô đang mặc trên người. Vừa nãy do mải né tránh đạn mà cô hơi mất sức lực khiến cả cơ thể lăn xuống đất nên vết thương mới bị rách ra.
- Sao rồi?
- Vết thương rách rồi, anh mau đi gọi bác sĩ đến đây giúp em.
Trên trán của Cách Cổ Lạp chảy một lớp mồ hôi mỏng.
Đông Thần định quay người ra ngoài tìm bác sĩ nhưng hắn có chút không yên tâm. Vậy là hắn quay người lại, nhanh chóng ôm lấy cô đi gọi bác sĩ, nhân tiện chuyển phòng của cô sang một phòng an toàn hơn.
______
Nhìn bác sĩ khâu lại vết thương cho cô xong, lúc này Đông Thần mới thở phào nhẹ nhõm. Do Cách Cổ Lạp không chịu được nên cô đã đề nghị bác sĩ gây mê cho mình. Đến bây giờ thuốc còn chưa hết nên cô vẫn trong trạng thái hôn mê.
Đông Thần ngồi bên cạnh giường bệnh, ra hiệu bảo bác sĩ đi nhẹ ra ngoài. Sau đó, hắn nhìn chằm cô suy nghĩ hồi lâu.
Hắn biết Lam Hội bây giờ đã động thủ. Hắn càng nhún nhường thì bọn chúng càng lấn tới. Bây giờ đến cả Cách Cổ Lạp cũng bị tập kích. Cũng may hôm nay hắn đã hủy tất cả các cuộc họp để đến thăm cô sớm hơn. Nếu không thì cô đã bị tên sát thủ kia bắn tỉa tới chết rồi.
Đột nhiên, điện thoại trong túi áo của Đông Thần vang lên. Hắn vội vàng lấy ra rồi vặn nhỏ tiếng mới ấn nút nghe.
- Chuyện gì?
- Thưa ngài, chúng ta đã tóm được kẻ khả nghi đều bị thương ở tay và bả vai. Cả đều không chịu nhận, họ nói rằng bản thân bị ai đó bắn lén.
- Đem về biệt thự, đích thân tôi tra hỏi!
- Đã rõ!
Đông Thần vuốt lại mái tóc của Cách Cổ Lạp, sau đó cúi xuống hôn nhẹ lên trán cô.
Muốn kéo dài thời gian để cho Lam Hội đến cứu? Tên khốn dám nhắm vào vợ của hắn, chắc chắn hắn sẽ khiến cho tên ấy sống không bằng chết! Dù có giết nhầm người, hắn cũng không bỏ sót qua kẻ nào.
....
Tại biệt thự, từng tiếng roi vun vút trong không khí nghe rất ghê tai. Mà lúc này, Đông Thần tựa lưng trên chiếc ghế sopha được bọc da báo cao cấp đang thưởng thức rượu. Trước mặt hắn, ba nghi phạm dù đang bị thương nhưng vẫn bị những đợt roi ồ ạt đánh đến nỗi từng tấc da thịt toé máu.
Cuối cùng, Đông Thần giơ đồng hồ đeo tay lên xem giờ, không thể đợi được nữa. Hắn ném ly rượu trên tay xuống đất khiến nó vỡ tan tành.
- Trong người... Ai chính là kẻ dám động đến người phụ nữ của tôi?
Cả ba người đều tỏ thái độ sợ hãi, liên tục dập đầu lắp bắp.
- Không phải tôi, lúc ấy tôi mới tan làm... Không hiểu sao lại bị bắn... Xin hãy tin tôi... Tôi chỉ là nhân viên văn phòng bình thường thôi...
- Đông tổng, xin ngài tha cho tôi. Tôi chỉ là một kẻ vô công dồi nghề... Hôm nay mới xin được việc làm... Vừa bước ra khỏi công ty thì bị ai đó bắn lén...
- Bà tôi đang nằm trong bệnh viện... Hôm nay tôi đến thăm bà... Tôi thật sự không biết chuyện gì xảy ra cả... Mà tiền viện phí tôi còn chưa lo xong sao có thể đi gây chuyện chứ...
Cả ba người đều có lí do rất hợp lí. Sắp đến giờ rồi, hắn không thể để cho tên đó kéo dài thời gian để người phía Lam Hội tới được. Đột nhiên, ánh mắt của Đông Thần di chuyển tầm nhìn xuống phía dưới chân của ba người đàn ông kia. Trong đầu hắn dường như có dòng điện chạy qua.
Khoé miệng hơi cong lên... Hắn... Đã tìm ra được kẻ đó rồi...
Đông Thần vươn tay lấy khẩu súng đặt trên bàn, hắn ngắm nghía một hồi rồi lần lượt chĩa thẳng vào người đang quỳ dưới đất.
- Động đến tôi... Tôi có thể sẽ tha cho mạng. Nhưng, động đến người phụ nữ của tôi... Kẻ đó nhất định phải chết!