Con dao sắp đâm vào cổ của Đông Thần, đột nhiên, một bàn tay yếu ớt nắm lấy cổ tay của hắn.
- Anh... Bị lố thái... Quá... Tôi... Còn ... Chưa cho... Anh ... Chết...
Đông Thần như không tin vào mắt mình. Ngay cả Cách Cổ Lạp cũng chẳng thể tin bản thân sống lại. Cô chỉ nhớ lúc đó, vị Cách tiểu thư kia nhân lúc không chú ý để cô vào tia sáng phía sau.
Mà.. dưới bụng bởi vì vết thương nặng nên cô cảm thấy đau buốt. Quả nhiên, cô vẫn chưa hoàn toàn thích ứng với cơ thể này.
Đông Thần vội vàng bế cô lên giường phẫu thuật rồi nhanh chóng quay người chạy ra ngoài gọi bác sĩ vào kiểm tra.
Tất cả các bác sĩ được triệu tập thì hú vía. Theo như lí thuyết, người đã chết không thể nào sống lại được, vậy mà cô lại có thể sống lại? Điều này cứ coi như quá phản khoa học đi...
Cuộc phẫu thuật vẫn tiếp tục và rất thành công. Cách Cổ Lạp ngay sau đó được chuyển sang phòng điều dưỡng. Đông Thần ở phòng trị liệu để y tá sơ cứu vết thương trên tay mình. Đông phu nhân biết con trai có hành động như vậy thì bà lập tức không kìm nén được cơn tức giận.
- Đông Thần! Con sao lại suy nghĩ ngu ngốc như vậy? Nếu con có mệnh hệ gì thì mẹ biết sống thế nào đây?
- Đông Thần, lần đầu tiên con mất đi lí trí như vậy. Rốt cuộc con bị làm sao vậy hả?
Đến cả Đông gia cũng không thể nào chấp nhận cái hành động này của con trai ông.
Đông Thần đợi khi y tá băng bó cho mình xong thì xoay xoay nhẹ cánh tay, rồi đứng dậy bình tĩnh.
- Con biết yêu cô ấy.
Hắn đi về phía phòng bệnh của Cách Cổ Lạp, để Đông gia và Đông phu nhân ngơ ngác ở phía sau.
Hắn chưa bao giờ nhìn thấy tâm mình như lúc này.
Đột nhiên cháu gái sống lại khiến cho cả Cách Gia đều vui mừng. Thậm chí, ba mẹ và ông nội cô canh trực bên giường bệnh của cô mãi không chịu rời đi. Còn Cách Hiên không hiểu sao lại quan tâm cô hơn. Chỉ cần cô nói gì thì vị anh trai này cũng sẵn sàng làm cho cô. Đến đêm, mọi người đều mệt. Đông Thần dặn dò quản gia đưa tất cả trở về, còn hắn ở lại chăm sóc cho cô.
Thuốc tê dần hết tác dụng, lúc này Cách Cổ Lạp cảm thấy vết thương càng ngày càng đau. Chỉ một cử động nhẹ thôi cũng khiến cô nhăn nhó đến khó chịu.
- Đông Thần, em khát nước!
Vẫn như mọi khi, Cách Cổ Lạp lại sai Đông Thần làm chút chuyện vặt cho cô. Nhớ lại lúc vừa mở mắt ra, thấy Đông Thần ngồi cạnh mình, tay cầm con dao suýt tự tử khiến cô hơi hoảng.
Cô cảm thấy cái hành động này của hắn là quá lố. Làm gì yêu sâu đậm mà phải khổ thế? Vả lại, lần đó chính hắn lại còn từ chối cô nữa.
Đông Thần mang cốc nước ấm tới, không quên cầm cái ống hút để cô đỡ phải ngồi dậy.
- Anh, qua nâng giường lên cao một chút giúp em.
Đông Thần lại vội vàng cầm chiếc điều khiển cho giường cao lên một chút để Cách Cổ Lạp có thể tựa phía sau. Hình ảnh lúc này khiến người ta liên tưởng tới chính Đông Thần là một người hầu thực sự.
- Vẫn còn đau sao? Tôi đi gọi bác sĩ.
- Thôi khỏi, em chưa có chết.
Thấy cô kiên quyết, Đông Thần đành ngồi xuống cạnh giường bệnh của cô. Hắn vươn tay nắm chặt lấy bàn tay lạnh buốt của Cách Cổ Lạp. Hàng lông màu cương nghị hơi nhíu lại.
- Sao tay lại lạnh như vậy?
Nói rồi, hắn xoa xoa tay của cô rồi hà hơi sưởi ấm. Cái hành động này khiến Cách Cổ Lạp có cảm giác như Đông Thần hoàn toàn biến thành con người khác vậy. Hắn... Có chút gì đó... Dễ thương quá trời!
Cô chợt nói đùa với hắn một câu.
- Quan tâm em vậy? Chẳng lẽ rung động rồi hả, soái ca?
Đông Thần nắm chặt lấy tay của cô. Hắn đưa mắt nhìn chằm cô rất nghiêm túc.
- Là rung động rồi! Tôi yêu em!
Cách Cổ Lạp tưởng tai mình có vấn đề nghe nhầm rồi. Ai ngờ, Đông Thần lại nói tiếp câu nữa khiến cả người cô cứng đơ. Cả căn phòng rộng lớn, không gian vẫn còn mùi thuốc sát trùng thoang thoảng. Hai người nhìn chằm nhau. Sự im lặng bủa vây đến nỗi khiến cả hai có thể nghe rõ được tiếng tim đập thình thịch của đối phương.
- Anh đùa gì vậy? Em...
- Là thật lòng! Tôi định tự sát cũng vì em. Tôi chưa bao giờ hiểu mình như lúc này, hoàn toàn tỉnh táo.
Lần đó cô tỏ tình thì bị hắn từ chối. Bây giờ hắn tỏ tình, cô cũng nên từ chối mới công bằng? Nhưng, Cách Cổ Lạp không có hẹp hòi như vậy. Cô chỉ là lấy oán cũ để trả đũa thôi.
- Được thôi! Mỗi ngày tặng em bông hồng và một tấm thiệp tỏ tình cho đến khi nào em xuất viện. Em gọi anh phải xuất hiện ngay trước mặt em. Em bảo gì thì anh làm cái đó. Cho dù em sai thì anh cũng không được lớn tiếng, phải nghe lời em.
Với đề nghị này của cô thì khối đám đàn ông chạy mất dép. Nhưng, Đông Thần chỉ bình tĩnh gật đầu mỉm cười.
- Được. Em là trời, đội em lên đầu chính là lí tưởng được chưa?