Tổng Tài: Anh Sai Rồi

chương 20: sói giả dạng cừu non [3]

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

Khi không khí bắt đầu ám muội, tài xế và một tên vệ ãi toát mồ hôi khi trông thấy cảnh này. Đột nhiên, Cách Cổ Lạp cầm lấy cổ áo phía sau cũng của Nhiếp Lạc Dật kéo thằng nhóc tách khỏi người cô.

- Chị đây biết nhóc thích chị nhưng... Chị có một nguyên tắc. Chị ghét nhất những ai động vào người mình mà chị không phép. Vả lại, ban đầu chị cũng không có ý định mua nhóc. Chẳng qua Phương tiên sinh đã bỏ số tiền lớn quá nên chị mới phải nhận nhóc thôi.

- Em biết chị là người tốt...

Căch Cổ Lạp chợt nhếch miệng đưa tay xoa nhẹ đầu của Nhiếp Lạc Dật.

- Chị không tốt như nhóc tưởng đâu. Lần sau thấy chồng chị thì đừng có làm gì kẻo bị anh ấy đánh. Tốt nhất là tránh xa anh ấy ra.

Đang nói, bỗng dưng bụng của Nhiếp Lạc Dật réo liên tục. Thằng bé liền xấu hổ cúi xuống.

Cách Cổ Lạp lắc đầu cười rồi dặn tài xế lái xe nhanh lên một chút. Sau đó, cô vừa nhìn ra cửa xe vừa nói.

- Sau này chị gọi em là Dật. Nếu bây giờ em đổi ý, có thể xuống xe ngay. Còn nếu em muốn theo chị, thì phải chấp nhận những yêu cầu chị đặt ra. Chị... Ghét nhất bị phản bội. Ai cũng được, hại chị ra sao chị không quan tâm. Nhưng, người chị tin tưởng phản bội chị, chỉ có một kết cục.... Chết!

Lần đầu tiên Cách Cổ Lạp nghiêm túc nói chuyện với một người như vậy.

Con nguời cô, chính cô cũng không hiểu nổi nữa. Bình thường cô hay tự do, tự tại nên ai cũng nghĩ cô dễ tính hoàn đồng. Thực chất, Cách Cổ Lạp thâm hiểm hơn nhiều. Ví dụ điển hình như vụ của Quả Như Hinh, cô cảm thấy bản thân ra tay vẫn còn khá nhẹ.

- Chị à, em không còn người thân nào nữa. Em muốn theo chị.

Nghe vậy, Cách Cổ Lạp ra lệnh cho tài xế mở tấm ngăn cách ghế trên với ghế dưới lên. Tấm kính này khá dày, lại cách âm rất tốt ttong không gian kín.

- Được thôi, là do em tự chọn. Vậy, mau giao điện thoại của Đông Thần đây cho chị.

Nhiếp Lạc Dật giật mình. Khả năng trộm đồ của hắn dường như đã đạt tới mức "thần không biết", quỷ không hay. Vậy mà, lại bị cô phát hiện ra. Nhiếp Lạc Dật toát hết mồ hôi, đành lấy từ trong áo ra một chiếc điện thoại đen đưa cho Cách Cổ Lạp.

- Chị biết từ khi nào?

- Ngay khi em định trộm đồ của Đông Thần. Với sức lực hiện tại của em đẩy được Đông Thàn ra xa chị cũng đã nghi ngờ rồi. Vậy mà lại để cho anh ấy đánh trúng mặt, nhất định em đang có âm mưu.

- Sao chị không vạch trần tôi?

Lúc này, Nhiếp Lạc Dật chợt buông vẻ mặt giả tạo đó xuống. Cách Cổ Lạp nhìn thằng nhóc này có chút thú vị. Vừa nãy thì tỏ ra sợ sệt, dễ thương bao nhiêu thì hiện tại lại lạnh lùng làm cho người ta cảm thấy đáng sợ bấy nhiêu.

Trực giác của cô đúng, thằng nhóc này có vấn đề thật. Lão giám đốc kia nói đúng, thằng nhóc này lạnh lùng bướng bỉnh. Đặc biệt, nó rất xảo trá.

- Chị không nỡ thấy nhóc chết thôi. Đông Thần, không phải là người mà nhóc nên chọc vào.

- Đó không phải việc của chị. Tôi có kế hoạch của tôi!

Cách Cổ Lạp vươn tay nâng nhẹ cằm của Nhiếp Lạc Dật lên đối diện với mình. Chính đôi mắt tím này của thằng nhóc đã nói lên tất cả cho cô biết hết.

- Chị không biết nhóc có thù gì, với ai. Theo chị rồi, chị sẽ giúp nhóc trả thù.

- Người như chị có thể giúp tôi? Đến bản thân chị còn không lo nổi.

Cô lại nhớ đến cảnh vừa nãy suýt bị Đông Thần kẹp đứt tay.

- Nếu chị không làm như vậy, nhóc có xông lên cứu chị không? Toàn bộ đều nằm trong tính toán của chị. Chính vì vậy, nhóc mới lòi đuôi. Một con sói giả dạng làm con cừu non.

Nhiếp Lạc Dật im lặng không nói nữa.

Bản thân của hắn từ trước đến nay đã trải qua rất nhiều lần suýt chết. Gia đình, người thân đều không còn, một mình lưu lạc. Cái bộ dạng yếu ớt này, hắn phải cố ngụy tạo cho thật giống để có thể giữ được tính mạng.

- Chị... Có thật là có thể giúp tôi?

- Tất nhiên, miễn sao nhóc không hai lòng phản bội chị là được.

- Tôi vẫn còn chưa tin đâu.

- Nói thật, con người của chị rất phóng khoáng. Bản chất rất lưong thiện, lại yêu thích cái đẹp. Duy chỉ có mỗi bắn súng và dùng vũ khí chị không biết thôi. Còn lại, chị có thể phòng thân trong trường hợp dùng vũ lực. Vậy nên nhóc cứ yên tâm.

Nhiếp Lạc Dật đành ngồi nghe Cách Cổ Lạp ba hoa suốt trên đường đi. Cuối cùng về biệt thự đúng giờ sáng. Cách Cổ Lạp sai người hầu dọn phòng cho thằng nhóc, mặt khác bảo quản gia dẫn nó đi ăn chút gì đó.

Bây giờ cô buồn ngủ ríu cả mắt đành trở về phòng thay quần áo nhảy lên giường an giấc luôn.

Do Nhiếp Lạc Dật rất lễ phép nên quản gia và mọi người đều có cái nhìn thiện cảm với thằng nhóc này.

Nhiếp Lạc Dật vừa xúc một thìa cháo nóng đưa vào miệng, đột nhiên chiếc ghế đối diện bàn ăn được Đông Thần kéo ra ngồi xuống.

Hắn mặc bộ quần áo ngủ dành cho nam nhưng vẫn hừng hưc khí chất.

- Muốn ở lại đây, tốt nhất nên an phận chút. Tôi không quan tâm cậu có thù oán gì với ai nhưng nếu cậu giở trò trong ngôi biệt thự này thì đừng trách.

Đối mặt với Đông Thần, Nhiếp Lạc Dật vừa ăn vừa bình tĩnh nói.

- Lời nói của anh và chị ấy khá giống nhau đấy. Hai người, thật là tinh mắt khi nhìn thấy bản chất của tôi.

- Mau đưa điện thoại của tôi đây.

Lúc hắn về đến biệt thự phát hiện ra điện thoại bị mất. Nhớ lại lúc đánh thằng nhóc này, hắn mới phát hiện điện thoại đã bị trộm lúc đó.

- Điện thoại của anh là chị ấy đang cầm. Ngay từ đầu, chị ấy biết tôi trộm nó nên bảo tôi đưa cho chị ấy rồi.

Nghe xong, Đông Thần đứng dậy ra khỏi phòng ăn. Lúc này, trên môi hắn nộ ra một nụ cười thâm sâu.

Cách Cổ Lạp rốt cuộc là người như thế nào đến bây giờ hắn lại càng không hiểu rõ cô.

Thú vị, đáng để hắn tìm hiểu!

Truyện Chữ Hay