Chương :
“Tôi nghĩ rằng cô hiểu lầm rồi, Tiểu Mục đúng là con trai của cô, nhưng Cố Thừa Tiêu không thuộc về ai cả. Anh ấy có quyền lựa chọn ở bên cạnh ai. Tương tự, tôi cũng có quyền lựa chọn ở bên anh ấy.”
“Mày im đi, Cố Thừa Tiêu là ba của con tao. Mày nghĩ rằng tao sẽ cho phép mày làm mẹ của con tao sao? Hứa Tâm Duyệt, bất kỳ người phụ nữ nào trên thế giới này đều có thể được, nhưng mày thì không thể.” Hứa An An hét ầm lên, rõ ràng cô ta đang tức điên lên.
Hứa Tâm Duyệt bình tĩnh nhìn cô: “Tại sao tôi lại không thể?”
“Không thể là không thẻ, bởi vì tao hận mày, tao hận mày đến nỗi muốn mày chết đi. Tao sẽ không bao giờ để mày trở thành mẹ kế của con tao đâu. Đến khi mày trở thành mẹ kế của con tao, chắc chắn mỗi ngày mày đều sẽ hành hạ nó, đánh đập và mắng nhiếc nó, mày hận tao, mày cũng sẽ gieo rắc nỗi bát bình này lên con trai tao thôi.
“Hứa An An có ý nói như vậy để chọc tức cô, ngay cả khi cô ta biết Hứa Tâm Duyệt sẽ không làm như vậy nhưng cô ta vẫn muốn nói.
Trái tìm Hứa Tâm Duyệt thắt lại, cô nhanh chóng giải thích: “Hứa An An, tôi có thể cam đoan rằng tôi sẽ không bao giờ ngược đãi Tiểu Mục. Dù tôi không phải là mẹ ruột của cậu bé nhưng tôi cũng sẽ đối xử và chăm sóc tốt cho cậu bc Dưới lầu, một bóng người bước nhanh vào, Tiểu Ngô vừa uống một ngụm nước đã suýt phun ra vì sợ hãi, tại sao nhân vật nam chính cũng đến đây?
“Cố tiên sinh, anh… anh đến rồi.”
“Tâm Duyệt đâu rồi?”
“Chị ấy đang ở trong văn phòng, với…với Hứa An An cũng đang ở trong đó, anh mau lên đó ngăn bọn họ đánh nhau đi!” Tiểu Ngô nói với anh.
Trái tim của Cố Thừa Tiêu lập tức thắt lại, anh lập tức sải chân dài bước nhanh lên cầu thang, ba bước bước thành hai bước đi nhanh lên lầu.
Đúng lúc này, Hứa Tâm Duyệt cũng vừa nói dứt câu đó, lại khiến cho Hứa An An rống lên: “Mày câm miệng đi! Mày cho rằng tao sẽ tin sao? Tin rằng mày sẽ là một người mẹ tốt? Mày chỉ đang giả vờ trước mặt Cố Thừa Tiêu thôi, đừng tưởng tao không biết.”
Hứa Tâm Duyệt thực sự rất đau đầu, cô biết dù cô có giải thích thế nào thì Hứa An An cũng tin, cô không muốn giải thích nữa, cô là loại người nào không cần giải thích cho cô ta biết làm gì.
“Hứa An An, tôi là người như thế nào, không cần cô ở đây chất ván.”
“Hứa Tâm Duyệt, tao cảnh cáo mày, tốt hơn hết mày nên tránh xa Cố Thừa Tiêu ra. Tao không quan tâm hai người đã lên giường với nhau chưa nhưng không được phép kết hôn, tao không cho phép mày làm mẹ kế của con trai tao.
Nếu không, tao nhất định sẽ khiến cho mày thân bại danh liệt.” Hứa An An lạnh lùng đe dọa.
“Xin lỗi, tôi có lấy hay không, lấy ai là do chính tôi lựa chọn. Ngoại trừ ba mẹ tôi có thể can thiệp vào cuộc hôn nhân của tôi, thì không ai không có quyền can thiệp vào cuộc sống của tôi.” Hứa Tâm Duyệt cũng chán ngấy với sự độc đoán của Hứa An An rồi. Từ nhỏ đến lớn cô đã phải chịu đừng sự chèn ép của cô ta, trước đây cô không biết phản kháng, nhưng bây giờ, cô không muốn chịu đựng cô ta nữa.
“Mày!” Hứa An An tức giận đến nghiền răng nghiền lợi.
Hứa Tâm Duyệt bước lại gần, nghiêm túc nhìn vào mắt cô ta: “Dù sao đi nữa, mặc kệ cô có tin hay không, nhưng tôi vẫn muốn nói cho cô biết, tuy Tiểu Mục là con của cô, nhưng thằng bé là do tôi sinh ra. Thằng bé cùng tôi chia sẻ nhịp đập trái tim tôi suốt mười tháng. Tôi sẽ yêu thương, chăm sóc cho thằng bé cả đời này.”
Cả hai người họ đều không đẻ ý rằng có người đã vặn tay nắm của cánh cửa phía sau, đang muốn đi vào, nhưng không biết vì lý do gì, người đó lại không đi vào ngay.
Người đàn ông bên ngoài cửa lúc này đang sửng sờ, đứng khựng lại. Có Thừa Tiêu không dám tin điều mà Hứa Tâm Duyệt vừa nói ra, con ngươi đen tuyền của anh co rút lại, con trai của anh là do cô sinh?
Hứa An An hừ lạnh nói: “Mày đắc ý lắm à? Chuyện xấu năm đó mà mày còn dám lấy ra khoe khoang? Mày chỉ là dùng bụng của mày sinh con giúp tao thôi, thấp hèn đến chừng nào chứ?”
Tim Hứa Tâm Duyệt nhói lên, cô mím môi cười: “Không sai, tôi rất vinh dự khi sinh ra một đứa trẻ đáng yêu như: Tiểu Mục, tôi không hối hận khi đã sinh thằng bé ra.”
“Mày im đi, mày đừng có xem con trai tao như con của mày. Tiểu Mục không liên quan gì đến mày cả. Cho dù mày có sinh thằng bé ra thì mày vẫn là người ngoài thôi.”
Hứa An An dùng giọng điệu sắc bén, ác ý nhắc nhở.