Chương :
“Còn có bộ này. Hình như tao có nói là để hở lưng mà, sao mày không làm hở lưng. Mày cho rằng lưng tao không đủ đẹp sao?”
Hứa Tâm Duyệt nhìn dáng vẻ bới móc đó của cô ta, cô đột nhiên nhếch mép nói: “Vậy thì cô hủy đơn hàng đi! Tôi sẽ đưa lại tiền đặt cọc cho cô.”
“Mày!” Vẻ mặt của Hứa An An thay đổi, néu là Hứa Tâm Duyệt trước đây thì nhất định sẽ làm trò cười cho cô ta, nhưng mà nay Hứa Tâm Duyệt đã có nhà họ Bùi chống lưng, cô ta thật sự không thể chọc vào cô được.
“Tôi nghĩ không phải quần áo của tôi không xứng với cô, mà là cô, không xứng mặc quần áo của tôi. Để chúng mặc trên người cô quả thật là rớt giá đó.” Hứa Tâm Duyệt chế nhạo.
“Hứa Tâm Duyệt, mày dám cười tao!” Hứa An An mặt đỏ bừng.
“Đúng vậy đấy, cô muốn mặc quần áo do tôi thiết kế sao?
Cô không xứng!” Hứa Tâm Duyệt nói với trợ lý: “Dọn dẹp quần áo đi, đưa tiểu thư Hứa An An xuống lầu nhận tiền bồi thường!”
Hứa An An thật ra vẫn rất hài lòng với những bộ váy dạ hội này, cô ta không khỏi kêu lên: “Chờ một chút, tôi sẽ miễn cưỡng lấy những bộ quần áo này!”
“Sau này, cô sẽ không bao giờ được mặc quần áo do Hứa Tâm Duyệt tôi thiết kế.” Hứa Tâm Duyệt ngang tàng nói.
“Hứa Tâm Duyệt, mày đừng quá kiêu ngạo, mày chỉ là một nhà thiết kế nhỏ, mày có tư cách gì mà làm như vậy chứ, tao sẽ kiện mày.” Hứa An An tức giận nói.
“Mời Hứa Tâm Duyệt thật sự không sợ cô ta kiện mình, bởi vì trước đó Hứa An An có quá nhiều yêu cầu vô lý, lại mắt đi phép lịch sự đáng lẽ phải có với tư cách là một vị khách, cô có quyền từ chối phục vụ cô ta.
Hứa An An tức giận đến mức đóng sằm cửa lại, trợ lý cũng rất hả giận nói: “Chị Tâm Duyệt, chúng ta không thể để cho loại người này leo lên đầu lên cổ ngồi được.”
Trong phòng cuối cùng cũng yên tĩnh trở lại, người đàn ông sau tắm rèm bước ra, sắc mặt không tốt lắm.
“Anh chưa từng phát sinh quan hệ với Hứa An An.” Cố Thừa Tiêu giải thích, anh sợ rằng cô sẽ hiểu lầm.
“Em đã nói là em không có hứng thú mà.” Hứa Tâm Duyệt giả vờ không tin anh.
Thế nhưng, người đàn ông rất không hài lòng với thái độ của cô, anh siết chặt lòng bàn tay, ấn cô vào lòng nói: “Hứa Tâm Duyệt, từ trước đến nay, anh chỉ có một người phụ nữ là em, anh có thẻ thè.”
Hứa Tâm Duyệt vội vươn tay áp lên môi mỏng của anh: “Đừng thề, em tin anh.”
Đáy mắt người đàn ông loé lên niềm hạnh phúc: “Em sợ: anh sẽ gặp quả báo đến vậy sao?”
Hứa Tâm Duyệt đầy anh ra: “Anh mau đi đi.”
“Tối nay ăn tối với anh đi, anh sẽ mang Tiểu Mục đến.”
“Không tốt lắm đâu!”
“Sao lại không tốt chứ? Tiểu Mục còn muốn gặp em hơn cả anh!”
Hứa Tâm Duyệt cắn môi, cô vẫn còn một bí mật chưa nói cho anh biết, con trai của anh chính là do cô sinh ra, vậy nên cô cũng hết mực yêu thương đứa trẻ này, coi cậu như: con của mình vậy.
“Được rôi! Tôi nay anh đặt nhà hàng đi.” Hứa Tâm Duyệt cũng rất muốn gặp cậu nhóc.
Có Thừa Tiêu rời đi trước. Tâm tình Hứa Tâm Duyệt lúc này rất phức tạp, rốt cuộc bây giờ quan hệ giữa cô và anh là cái gì vậy? Bạn tình sao?
Mối quan hệ này có thể kéo dài bao lâu chứ? Nhất là nếu như để Hứa An An biết được thì cô ta nhất định sẽ không bỏ qua cho cô đâu.
Buổi tối, Hứa Tâm Duyệt đến nhà hàng như đã hẹn, nhìn thấy cậu nhóc đang ngồi trong nhà hàng vẫy tay về phía cô. Cô vừa ngồi xuống thì cậu nhóc đã nhảy khỏi ghế của mình nhào vào lòng cô, ôm chặt lấy cô, ngọt ngào hét lên: “Chị Tâm Duyệt , hôm nay chị đẹp quá!”
“Thật không? Tiểu Mục cũng rất đẹp trai đó nha!” Hứa Tâm Duyệt mỉm cười vò vò mái tóc cậu nhóc.
Cố Thừa Tiêu nhìn cảnh tượng này, anh cảm giác đây giống như hình ảnh ấm áp hai mẹ con với nhau, anh mong rằng sau này bọn họ sẽ trở thành một nhà ba người thật sự như Vậy.