Chương :
Hứa Tâm Duyệt đứng ở trên đài xấu hổ cắn môi, có chút không được tư nhiên vặn vặn hai tay, trong lòng đã bồn chồn không yên từ lâu rồi, chết mát thôi! Thế nào lại là anh, đổi lại là ai cũng được, làm sao lại rút trúng anh chứ?
Có thể không nhảy sao? Có thể từ chối không? Lần này Hứa An An chắc là sẽ càng hận cô rồi.
Lúc này, trên đầu một giọng nam trầm tháp vang lên: “Bùi tiểu thư, mời!”
Hứa Tâm Duyệt ngắng đầu, một đôi ánh mắt thâm thúy nhìn chằm chằm cô, ánh đèn mờ ảo che lên khuôn mặt của anh, khiến anh nhìn qua giống như không được vui.
Hứa Tâm Duyệt không nhịn được tiến lên một bước, nhỏ giọng nói với anh: “Nếu như anh không muốn nhảy cùng với tôi, thì tôi có thể đổi người khác.”
Nhưng mà, ánh mắt của anh lại xẹt qua một chút không vui với tức giận nhẹ hừ một tiếng nói: “Trước mặt nhiều người như vậy từ chối tôi, cô để mặt mũi tôi ở đâu hả?”
Hô hấp của Hứa Tâm Duyệt cứng lại, trời ạt Vừa nãy cô từ chối anh rồi, anh thé này là đang tức giận sao?
“Tôi cứ nghĩ rằng anh không muốn nhảy cùng với tôi chứ?” Hứa Tâm Duyệt nhỏ giọng phản đối.
“Đúng là tôi không muốn, nhưng vì cho cô một chút thể diện, nên mới miễn cưỡng chấp nhận thôi!” Anh dường như rất là miễn cưỡng.
“Vậy vẫn nên đổi người khác đi!” Hứa Tâm Duyệt cũng không muốn làm khó anh, trong lòng cũng có chút tức giận. Nhưng mà, eo của cô đột nhiên bị vòng lầy một cái tay, bá đạo ôm cô đến cạnh anh, bên tai càng thêm bá đạo nói: “Bây giờ đổi người, muộn rồi.”
Hứa Tâm Duyệt cứ như vậy bị anh ôm xuống dưới sân khấu, lúc xuống bậc thang, chân của cô suýt chút nhẫm, vào chân váy, theo bản năng ôm lấy eo của anh, mà anh cũng dễ dàng nhắc cô lên, ôm cô xuống bậc thang.
Lúc này ánh đèn đã đổi sang ánh vàng mà sàn nhảy nên có, trong mắt người ngoài không hề phát hiện được anh ôm cô xuống bậc thang, chỉ có hai người biết được, khuôn mặt Hứa Tâm Duyệt nóng lên, ngại quá đi! Nhưng mà, hình ảnh hai người thân mật ôm nhau đấy, làm chói mắt một số người, sự ghen ghét và đố kị của Hứa An An đều biến thành dao, đâm vào trên người Hứa Tâm Duyệt, Lâm Tịnh Nhã cũng không dám tin rằng Cố Thừa Tiêu sẽ ở trước mặt con gái mình ôm ôm ấp ấp người phụ nữ khác, mà người phụ nữ này vẫn là Hứa Tâm Duyệt người bà ta không vừa mắt nhất.
Lâm Tuấn Khâm cũng không ngờ bản thân mình sẽ mất cơ hội này, cho dù là dáng người khuôn mặt hay bối cảnh gia đình của Cố Thừa Tiêu đều cao hơn anh ta, anh lóa mắt như vậy, khiến cho tất cả những thanh niên có mặt ở đây đều ảm đạm không hề nỗi bật, cho dù là anh ta, cũng tự nhận không bằng.
“Tôi không biết nhảy cho lắm.” Hứa Tâm Duyệt nhắc nhở: anh, cũng nói thêm: “Tùy tiện nhảy một chút là được rồi.”
Tay của Cố Thừa Tiêu đã đặt lên eo nhỏ của cô, thân hình cao hơn cô nửa cái đầu của anh, thế nên chỉ cần cúi xuống là có thể nhìn tháy tất cả biểu cảm trên gương mặt cô, nhìn thần thái trong sáng thanh khiết giống như tinh linh của cô, anh cúi đầu nói: “Vậy thì nhảy theo bước chân của tôi.”
Hứa Tâm Duyệt nghe xong, bước chân liền loạn, hai chân loạng choạng dưới làn váy, đột nhiên, chân của cô hình như giẫm phải gì đó, nói chung là không phải sàn nhà cứng rắn.
“Không được giẫm tôi.” Bên tai Hứa Tâm Duyệt truyền đến giọng nói nghiền răng của anh.
Đầu Hứa Tâm Duyệt ầm một tiếng, thì ra là giày da của anh! Cô xấu hỗ cúi đầu xuống, bốp một tiếng, trán cô đột nhiên cảm thấy đau, thì ra khi cô cúi đầu trán của cô lại va vào chiếc cằm rắn chắc của anh.
Đúng là một điệu múa gian nan mà, mà dưới chân cô, bị dẫn dắt bởi anh, vậy mà đúng là không nhảy sai điệu, trong ánh mắt của mọi người, hai người bọn họ nhảy rất là tự nhiên. Hứa Tâm Duyệt cũng dần dần theo kịp tiết tấu, trong tiếng nhạc, phối hợp nhảy với anh rất tốt, từng bước nhày đồng điệu, lúc thì bị anh ôm lấy xoay vòng, lúc thì bị anh cầm tay xoay tròn, Hứa Tâm Duyệt đột nhiên phát hiện, thì ra nhảy cũng có thể vui như vậy!
Nhưng cô cũng ngạc nhiên về tài năng nhày của anh, không ngờ anh còn có sở trường này nữa! Hứa Tâm Duyệt cuối cùng cũng dám ngắẳng đầu, dưới ánh đèn vàng, ánh mắt của anh sâu như biển, dường như có một lực hút vô hình, hút lấy ánh mắt của cô, khiến cho cô chìm đắm vào trong ánh mắt anh, hai người nhìn nhau, dường như đã đi vào thế giới riêng của hai người, vứt bỏ mọt thứ xung quanh, đắm chìm vào điệu nhảy của hai người.
Có một khoảnh khắc như vậy, Hứa Tâm Duyệt vậy mà lại hy vọng điệu nhạc này đừng dừng lại, cứ phát như thé, mãi mãi. Mà đối với Cố Thừa Tiêu, vòng eo mềm mại nhỏ nhắn, hương thơm ngọt ngào, ánh mắt mê ly như ánh sao, môi hồng hơi hé mở của cô, lúc nào cũng hấp dẫn lấy anh, làm cho anh rơi vào một loại mê muội, để ánh mắt của anh nhìn chằm vào cô, cảm nhận hết sự đẹp đẽ của cô.
Tất cả mọi thứ của cô vào đêm nay đều thu hút ánh nhìn của mọi người, cho dù là anh cũng không tránh khỏi bị hấp dẫn. Cuối cùng, tiếng nhạc cũng đi đến những năm cuối, Hứa Tâm Duyệt đang xoay người vòng cuối, cánh tay của anh tự nhiên đặt trên eo cô, Hứa Tâm Duyệt hơi ngẳng đầu, còn anh cúi người xuống, một tư thế kết thúc hoàn hảo, khiến hai người đều có hơi thở dốc, dựa vào gần nhau, hô hấp giao nhau.
Hứa Tâm Duyệt đỏ mặt, ở cự ly gần nhìn khuôn mặt đẹp trai của anh, nhất thời quên mắt hô hấp, chỉ có tiếng tim đập tình thịch, vô cùng rõ ràng.