Tổng Tài Anh Nhận Nhầm Người Rồi

chương 22: đuổi kẻ ngu ngốc đi

Truyện Chữ Hay
Tùy Chỉnh
Truyện Chữ Hay

E hèm” Vương Dĩnh Chi lúng túng ho một tiếng rồi yêu cầu người hầu lên lầu lấy con gấu bông xuống.

Người hầu không nhúc nhích, mở miệng nhắc nhở Vương Dĩnh Chi: “Bà chủ, cậu chủ đã ra lệnh, nếu ai ở trong biệt thự mà ức hiếp cô chủ thì cậu ấy sẽ không bỏ qua cho người đó ạ!”

Nghĩ đến con trai, Vương Dĩnh Chi liền rùng mình một cái, trong nháy mắt cơn giận biến mất.

Bà ta không dám công khai ra tay với Thời Du Huyên, năm đó vì chuyện của Giản Di Tâm mà tình cảm giữa mẹ con bọn họ đã mỏng như tờ giấy, bây giờ nếu bởi vì Thời Du Huyên mà lại chọc giận đến con trai bà ta một lần nữa thì...!

Hậu quả khó lường.

Không thể công khai ra tay, vậy bí mật ra tay là được?

Vương Dĩnh Chi nén nở một nụ cười giả dối, vẫy tay với Thời Du Huyên: “Lại đây, mẹ là mẹ chồng của con, là bề trên, lại có thể chấp nhất chuyện nhỏ nhặt này với con sao? Con vẫn chưa mời mẹ uống trà đâu, vào mời trà đi.”

Thời Du Huyên biết mọi chuyện không đơn giản như vậy nhưng vẫn ngoan ngoãn quay lại, cầm lấy trà do người hầu rót rồi dâng trà cho Vương Dĩnh Chi: “Mời mẹ chồng uống trà.”

Nước trà ấm, không thể dùng nó để làm ầm lên được.

Vương Dĩnh Chi nhận lấy, nhấp một ngụm.

Khi con dâu kết thúc buổi lễ, Vương Dĩnh Chi lau chiếc vòng vàng trên cổ tay, trao nó như một lễ vật đáp lễ: “Cho con đấy, đeo vào đi.”

“Cảm ơn mẹ chồng.” Thời Du Huyên đeo lên cổ tay.

Vòng tay rất nặng, lại còn là kiểu dáng cũ trông có chút khó coi.

Nhưng Vương Dĩnh Chi lại rất đau lòng tiếc nuối, sớm biết kẻ ngốc này đến mời trà thì bà ta đã chuẩn bị một phong bì màu đỏ và chỉ cần đặt một vài tờ tiền vào đánh lừa cô là được.

Đặt tách trà xuống, Vương Dĩnh Chi đứng dậy nói với Thời Du Huyên: “Con cùng mẹ ra bên ngoài đi dạo.

Hôm nay thời tiết tốt, ở trong nhà khá là buồn bực”

.!

“Vâng.”

Vương Dĩnh Chi giơ cánh tay lên đợi Thời Du Huyên đến giúp đỡ bà ta.

Đợi một lúc lâu cũng không có động tĩnh gì, Thời Du Huyên cách bà ta hơn một mét, cô thậm chí còn không muốn đi tới.

Điều này khiến Vương Dĩnh Chi hơi tức giận, nghĩ rằng lúc bà ta còn là con dâu, chỉ một cái nháy mắt của mẹ chồng là bà ta đã phải biết chuyện gì đang xảy ra, nếu không nhất định sẽ bị mẹ chồng mắng.

Nhiều năm làm con dâu nay cuối cùng cũng đến lượt làm mẹ chồng, vậy mà con trai lại cưới một kẻ ngốc về làm con dâu.

Thời Du Huyên không thể đến để đỡ bà ta, vì vậy bà ta kéo cánh tay Thời Du Huyên bước ra khỏi cửa.

Trước hồ nước nhân tạo, Vương Dĩnh Chi kéo cô đến bên hồ, thuận miệng nói: “Ra hồ đi dạo, phong cảnh bên kia rất đẹp, mẹ rất thích.

Những ánh mắt lại rất thất thường, bà ta liên tục nhìn trái ngó phải xem có người không.

Nước trong hồ không đủ sâu để làm người khác chết đuối nhưng cũng quá đủ để khiến người ta phải khiếp sợ.

Khi cô đến bên hồ, Vương Dĩnh Chi đột nhiên thay đổi sắc mặt, nắm chặt lấy cánh tay của Thời Du Huyên, hung hăng hỏi: “Nói đi, có phải để cô kết hôn với nhà chúng tôi là ý của bố cô không?”

“Không phải.” Thời Du Huyên lắc đầu.

“Nếu cô không nói sự thật, tôi sẽ đẩy cô xuống, mặc cô chết chìm”

Vương Dĩnh Chi buộc Thời Du Huyên phải thừa nhận, bà ta cũng đã bật chức năng ghi âm của điện thoại, sẵn sàng lấy nó làm “bằng chứng” để đem về giành công!

Khi đến đây, bà ta đã được em dâu “giao phó cho hai việc.

Một là thuyết phục con trai từ bỏ chức danh tổng giám đốc công ty.

.!

Hai là đuổi Thời Du Huyên đi và tái hôn với Thời Vũ Kha.

Cả hai chuyện này đều dành cho Thịnh Dự Khải nhưng Bách Tuyết rất giỏi nói lời ngon tiếng ngọt khiến Vương Dĩnh Chi nghĩ rằng miễn là cô đồng ý Thịnh Hàn Ngọc sẽ có lợi thế lớn.

Thời Du Huyên thực ra không ngốc, đương nhiên cô sẽ không thừa nhận những chuyện này.

Cô không nói gì nhưng Vương Dĩnh Chi vẫn ra sức khiến cô phải thừa nhận, bà ta càng nói càng kích động, sau đó sốt sắng di chuyển lên trước.

Thời Du Huyên “vô tình” để điện thoại di động của mẹ chồng rơi xuống hồ.

“Ôi, tôi mới mua nó tháng trước...”

Vương Dĩnh Chi tức giận đến mức đẩy mạnh Thời Du Huyên ra, cố gắng đẩy cô xuống hồ để trút giận!

Cô nhanh chóng ngồi xổm xuống, hai tay ôm đầu, mẹ chồng muốn đẩy cô nhưng trước mắt lại trống không, thân thể mất thăng bằng: “Ừm!” Đầu lao xuống nước!

Nước bắn tung tóe khắp nơi, Thời Du Huyên không chút do dự chạy lại, hét lên: “Mau cứu, mẹ chồng ngã xuống hồ rồi!”

Người hầu và vệ sĩ vội vàng chạy đến bên hồ, vội vàng đưa Vương Dĩnh Chi từ trong hồ đi ra.

“Hắt xì.”

“Hắt xì!”

Trên đầu nước vẫn còn đang chảy xuống, Vương Dĩnh Chi cả người ướt sũng bước ra khỏi hồ nước, liên tiếp hắt hơi mấy lần.

“Còn người phụ nữ kia đâu? Thời Du Huyên đầu? Khốn nạn, cô ta dám trốn?”

Bà ta giận đến mức muốn nổ tung, vốn dĩ con trai bà ta không muốn đưa tiền cho mẹ vợ nhưng anh lại để kẻ ngốc này ăn bám cả nhà.

Cục tức này bà ta không nuốt trôi được, nhất định phải phát tiết ra ngoài.

.!

“Thời Du Huyên, con nhóc đáng chết, đi ra đây cho tôi!”

Vương Dĩnh Chi không quan tâm đến việc tắm rửa và thay quần áo, bà ta vội vàng đi tìm Thời Du Huyên từ phòng này sang phòng khác để tính sổ.

Cuối cùng trong tủ quần áo của một phòng khách trên tầng bà ta kéo được cô gái đang ôm Tử Tử ra!

Khuôn mặt nhỏ nhắn đầy “nước mắt” của Thời Du Huyên, đáng thương không ngừng van xin mẹ chồng thương xót: “Đừng đuổi con đi, mẹ đuổi con đi nhà mẹ đẻ cũng không cần con, Huyên Huyện đáng thương không có nơi nào để đi.”

Cô nói như vậy, không những không nhận được sự thương hại của Vương Dĩnh Chi mà còn khiến bà ta càng thêm đắc ý.

Ban đầu Vương Dĩnh Chi muốn dạy dỗ cho kẻ ngốc này một chút, để cô chịu một chút tổn thất trong tay mình.

Tuy nhiên việc Thời Du Huyên "cầu xin lòng thương xót” ngược lại đã nhắc nhở Vương Dĩnh Chi rằng bà ta cần phải nhanh chóng đuổi kẻ ngốc này ra khỏi đây!

Dù sao cô cũng là đồ ngốc, cho nên cho dù con trai bà ta có trở về, nhất thời tức giận cũng sẽ không đuổi bà ta đi.

Sau khi hạ quyết tâm, Vương Dĩnh Chi bắt đầu thực hiện quyền là chủ của mình, ra oai lên tiếng đuổi người: “Cút đi, trở về nhà họ Thời, con trai tôi không muốn cô nữa.”

Thời Du Huyện ra vẻ cảnh giác ôm chặt con gấu bông.

Vương Dĩnh Chi ghét bỏ liếc nhìn con gấu bông: “Ôm con gấu của cô đi ra khỏi đây ngay, không ai quan tâm đến cái thứ bị hỏng này.”

Liếc nhìn chiếc vòng vàng trên cổ tay Thời Du Huyên, bà ta đi tới nắm lấy nó không chút do dự: “Đây là của tôi.

Cô không phải là người nhà của chúng tôi nữa.

Phải trả lại cho tôi”.

“Quà gặp mặt” đã đưa còn muốn giật lại, hành động nhỏ nhen của Vương Dĩnh Chi khiến những người hầu và vệ sĩ đứng bên ngoài đều bĩu môi, trong lòng đều xem thường bà ta.

Nhưng cho dù có xem thường như thế nào, người này cũng là mẹ của cậu chủ, bọn họ chỉ có thể than thở trong lòng, không dám công khai nói ra.

?.!

Chiếc vòng dễ dàng bị Vương Dĩnh Chi “cướp mất”, cũng chẳng tốn nhiều công sức để đuổi Thời Du Huyên ra khỏi cổng nhà.

Thịnh Hàn Ngọc rời Thịnh gia, đến căn hộ thay vì trở về nhà riêng của mình.

Anh ở đây quan sát nhiều ngày, cũng không thấy người đó đến!

Anh cử người đến điều tra và phát hiện ra rằng căn nhà thực sự do Giản Dị Tâm đứng tên, được mua cách đây năm.

Giản Di Tâm từng nói rằng cô ấy thích những nơi có núi và nước, xây những tòa nhà nhỏ cách xa thành thị ồn ào, ở phía trước trồng hoa, phía sau trồng rau...!

Cô ấy rất không thích những tòa nhà cao tầng trong thành phố, giống như những cái lồng của các tòa nhà bê tông cốt thép!

Thịnh Hàn Ngọc đã nghĩ về điều đó nhiều ngày nhưng không hiểu tại sao trước đây Giản Di Tâm lại trốn ở nơi mà cô ấy ghét nhất?

Sau này anh mới biết có lẽ hỏa hoạn đã làm thay đổi diện mạo và cả tâm lý của cô ấy.

Trước đây không thích giờ lại biến thành thích.

Anh trông coi cẩn thận trong căn hộ vì không biết Giản Dị Tâm sẽ nghĩ gì về mình nên rất thận trọng, mọi thứ trong phòng vẫn như cũ, anh sợ Giản Di Tâm khi quay lại sẽ không vui vì anh đến và động vào đồ đạc của cô ấy.

Quản gia gọi điện nói với anh rằng Vương Dĩnh Chi sắp tới biệt thự tìm anh, còn hỏi anh phải làm sao?

Thịnh Hàn Ngọc lạnh lùng trả lời: “Không gặp!”

Truyện Chữ Hay