Lúc Bạch Thanh Dung mua cháo xong quay về bệnh viện thì Lâm Thành Phong vừa tỉnh.
Lâm Thành Phong nhìn thấy Bạch Thanh Dung, tâm trạng hắn vô cùng tốt.
“Em đi đâu thế?” Hắn nhìn thấy cháo trong tay Bạch Thanh Dung, biết rõ nhưng vẫn cố ý hỏi.
“Em mua chút cháo tốt cho dạ dày, em đã hỏi bác sĩ rồi, tình trạng cơ thể anh bây giờ chỉ có thể ăn một chút cháo loãng thôi...” Bạch Thanh Dung vừa nói vừa đặt cháo lên bàn, sau đó cô lấy thìa ra đưa cho Lâm Thành Phong.
“Anh ngồi dậy ăn một chút đi, Cường nói đã mấy ngày anh không ăn uống hẳn hoi rồi...”
“Em đang quan tâm anh hả?” Lâm Thành Phong nghe thấy Bạch Thanh Dung nói như vậy, hắn cảm thấy đau đớn trên người đều đỡ đau hơn chút chút, một nụ cười hiện lên trên gương mặt anh tuấn của hắn.
“Anh mau ăn đi, đừng nói nhiều nữa...” Bạch Thanh Dung rất xấu hổ, cô đành phải bày ra dáng vẻ hung dữ, nhét cái thìa vào trong tay Lâm Thành Phong. Cô đang định rụt tay về thì tay đã bị Lâm Thành Phong túm lấy.
“Đừng đi, Thanh Dung, em đút cho anh được không?” Lâm Thành Phong cười hì hì làm nũng nói, cầm tay Bạch Thanh Dung không buông.
“Dạ dày của anh không tốt, nhưng tay anh vẫn bình thường, sao còn đòi em đút cho anh ăn...” Mặt Bạch Thanh Dung đỏ bừng, cô hất tay hắn ra, muốn đi ra ngoài.
“Ôi!” Lâm Thành Phong ôm bụng, co quắp người lại như con tôm, hình như đau đớn nên mặt hắn co rúm lại.
“Anh sao thế? Em vừa chạm phải vết thương của anh hả?” Bạch Thanh Dung vội vàng chạy đến đỡ lấy Lâm Thành Phong, bàn tay nhỏ của cô nhẹ nhàng xoa lên bụng hắn. Cô sợ làm đau hắn nên không dám dùng lực quá mạnh.
Cô nhìn bộ dáng đau đớn của Lâm Thành Phong, trái tim cô đau đớn vô cùng.
“Em thật sự đang lo lắng cho anh, đúng không? Thanh Dung, em chưa đi gặp bố mẹ Viên Minh đúng không?” Lâm Thành Phong đột nhiên nhoẻn miệng cười, vừa rồi hắn chỉ cố ý giả bộ như vậy để thăm dò Bạch Thanh Dung thôi, không ngờ Bạch Thanh Dung bị mắc lừa thật.
Lâm Thành Phong nhìn thấy sự nôn nóng và lo âu trên mặt Bạch Thanh Dung, hắn càng thấy vui vẻ.
Bạch Thanh Dung thật sự thay đổi suy nghĩ rồi.
Trận bệnh này của hắn đến thật đúng lúc. Nếu biết trận bệnh này có thể đạt được hiệu quả thế này thì hắn ước mình bệnh sớm một chút, để Bạch Thanh Dung và bọn nhỏ quay về bên cạnh hắn sớm một chút.
“Anh... anh gạt em...” Bạch Thanh Dung nhận ra mình đã bị Lâm Thành Phong lừa, cô lập tức cảm thấy vừa thẹn vừa giận. Cô đánh Lâm Thành Phong mấy cái, sau đó vùng vẫy muốn đi.Lâm Thành Phong dùng sức kéo Bạch Thanh Dung vào trong lòng mình, bờ môi ấm áp của hắn hạ xuống môi cô.
Bạch Thanh Dung vốn đang giãy dụa, nhưng cô dần dần bị nụ hôn thành thạo của Lâm Thành Phong chinh phục. Cô mềm nhũn trong lòng hắn, để mặc lưỡi hắn khuấy đảo trong miệng mình.
“Tại sao không đi gặp bố mẹ Viên Minh? Chẳng lẽ là vì anh sao?” Lâm Thành Phong khó khăn lắm mới kết thúc được nụ hôn này, hắn khẽ thở dốc hỏi bên tai Bạch Thanh Dung.
“Vâng, là vì anh, thế nên em không đi gặp Viên Minh, là vì anh nói... anh sẽ yêu thương em và bọn nhỏ, sẽ cho chúng em một gia đình ấm áp. Vì vậy em định tha thứ cho anh, quay về bên anh một lần nữa... Em đã cho anh cơ hội rồi, anh tính biểu hiện thế nào đây?” Bạch Thanh Dung cong cong khóe miệng cười hỏi.
“Đương nhiên anh sẽ biểu hiện thật tốt rồi! Thanh Dung, tối nay em đừng đi, ở lại đây với anh được không? Bao nhiêu năm rồi, em không biết anh nhớ em nhiều đến nhường nào đâu, anh nhớ em, nhớ đến nỗi sắp phát điên...” Trong giọng nói của Lâm Thành Phong mang theo sự mập mờ vô hạn.
Bạch Thanh Dung nghe thấy câu nói mang theo ý tứ ám chỉ như này, mặt cô càng đỏ hơn.
“Nhưng mà, Tịch Nhan và Mộ Ngôn còn đợi em ở nhà, từ nhỏ đến lớn bọn nhỏ chưa từng rời khỏi em, em lo tối nay không có em ở cạnh bọn nhỏ sẽ không quen...” Bạch Thanh Dung rất khó xử nói.
“Vậy cứ để bọn nhỏ học rồi sẽ quen thôi, chẳng nhẽ em muốn để bọn nhỏ ngủ cùng em mãi à, vậy anh thì tính sao?” Lâm Thành Phong tủi thân, sau đó lại nói, “Cường đã phái người đến triển lãm tranh chăm sóc bọn nhỏ rồi. Hơn nữa còn có bạn thân của em là Vương Thục Vy, chỉ cần nhờ cô ấy trông nom bọn nhỏ một chút là được. Tịch Nhan và Mộ Ngôn đã lớn như thế rồi, bọn nhỏ cũng có thể tự chăm sóc bản thân mình được!”
“Vậy...” Bạch Thanh Dung do dự, thực ra Lâm Thành Phong nói cũng đúng, bọn họ quay lại với nhau rồi thì đương nhiên Tịch Nhan và Mộ Ngôn sẽ phải ngủ riêng.
“Được rồi, em đừng từ chối anh nữa, em có biết trước đây em từ chối làm tổn thương trái tim anh nhiều đến mức nào không?” Lâm Thành Phong vuốt ngực nói, “Đến giờ tim anh vẫn còn đau này, thế nên bây giờ, em phải bồi thường cho anh...”
Bạch Thanh Dung bị dáng vẻ của anh chọc cười: “Được rồi, em biết rồi, tối nay em sẽ ở đây với anh!”
Lâm Thành Phong nghe xong lập tức cười tươi tắn.
Bạch Thanh Dung giao Tịch Nhan và Mộ Ngôn cho Vương Thục Vy chăm sóc giúp, cô còn gọi điện thoại cho Tịch Nhan Mộ Ngôn, nói cho bọn nhỏ biết tối nay mẹ không về nhà, phải ở bệnh viện chăm sóc cha.
Đương nhiên Tịch Nhan và Mộ Ngôn không có ý kiến gì, còn an ủi ngược lại Bạch Thanh Dung, nói bọn chúng nhất định sẽ ngoan ngoãn, nghe lời dì Vương Thục Vy. Điều này làm Vương Thục Vy, người luôn bó tay chịu thua trước Tịch Nhan và Mộ Ngôn bừng bừng phấn khởi một phen.
Chập tối, nhân lúc Bạch Thanh Dung không chú ý, Lâm Thành Phong bảo Cường và mấy người công ty phái đến chăm sóc hắn lặng lẽ rời đi.
Thời khắc đêm nay tốt đến vậy, lại là ngày lành tháng tốt, đương nhiên không thể để mấy người râu ria làm phiền những phút giây ngọt nào của hắn và Bạch Thanh Dung rồi.
Hiển nhiên Bạch Thanh Dung cũng đã nhận ra hành động này của Lâm Thành Phong, trong lòng cô rất hạnh phúc.
Tối nay lúc ăn cơm, Bạch Thanh Dung lại đút đồ ăn cho Lâm Thành Phong, tinh thần và trạng thái của Lâm Thành Phong tốt hơn rất nhiều, thoạt nhìn hắn không giống bệnh nhân một chút nào.
Khi Bạch Thanh Dung giúp hắn thu dọn đồ đạc, hắn vẫn ở bên thỉnh thoảng làm một vài động tác quấy nhiễu Bạch Thanh Dung, hơn nữa còn thường quấy rối cô.
Đến tối, bác sĩ kiểm tra xong phòng bệnh rồi rời đi.
Trạng thái của Lâm Thành Phong tốt vô cùng, bác sĩ nói tốc độ hồi phục của sếp Lâm quả là kì tích. Lâm Thành Phong nhìn Bạch Thanh Dung cười nói, là vì giờ vợ hắn đã ở bên cạnh hắn, có vợ ở bên, tâm trạng hắn tốt, nhanh khỏe hơn là điều tất nhiên, bà xã chính là liều thuốc tốt của hắn. Mấy câu này của hắn làm Bạch Thanh Dung đỏ mặt không thôi.
Phòng bệnh VIP giống một căn phòng tổng thống lớn, trong phòng cái gì cũng có.
Hơn nữa còn có phòng nghỉ dành riêng cho người đến chăm bệnh.
Bạch Thanh Dung định ráng ở lại chỗ này một đêm, vì vậy sau khi bố trí cho Lâm Thành Phong ổn thỏa xong, một mình cô đi vào phòng nghỉ chuẩn bị nghỉ ngơi.
Lời nói của Lâm Thành Phong vốn rất mập mờ, Bạch Thanh Dung còn cho rằng tối nay sẽ xảy ra chút chuyện gì đó, nhưng mãi cho đến lúc cô ngủ Lâm Thành Phong cũng không có bất kì hành động vượt quá giới hạn nào, khiến Bạch Thanh Dung cảm thấy có chút khó tin.
Lâm Thành Phong vẫn là người có chừng mực, hắn biết giờ mình là bệnh nhân, không nên vận động kịch liệt kiểu kia...
Bạch Thanh Dung đỏ mặt nghĩ ngợi, sau đó định đi ngủ.
Trong lúc lơ mơ, cô chỉ cảm thấy có một thân thể nóng hầm hập dán vào phía sau mình. Một đôi tay lớn không ngừng vuốt ve người cô, các điểm nhạy cảm trên người bị quấy rối không ngừng, khiến cô cảm thấy trong sâu thẳm thân thể mình có một đốm lửa nho nhỏ đang dần dần bùng cháy.
“Ưm…” Cô kháng nghị muốn từ chối, nhưng cô chưa kịp lên tiếng thì một nụ hôn ẩm ướt nóng bỏng đã rơi xuống môi cô, chặn hết tất cả lời từ chối của cô lại trong cổ họng.
Bàn tay lớn kia càng tùy ý, động tác lần mò trên người cô càng điên cuồng càn rỡ, thậm chí một tay còn cho sâu vào trong quần lót của cô, dùng hành động thân mật nhất mê hoặc chòng ghẹo cô.
“Đừng!” Cô bắt mình mở mắt ra, đối diện với con mắt sáng lấp lánh của Lâm Thành Phong.
“Thành Phong... Vết thương của anh vẫn chưa khỏi... Đừng như vậy...” Hô hấp của cô đã bất ổn rồi, nhưng cô nghĩ đến hắn đang ốm đau, nên trong tiềm thức của cô vẫn muốn cự tuyệt.
“Không sao hết, thân thể của anh anh tự biết, đừng bắt anh nhịn tiếp nữa, cứ tiếp tục như này thì anh sẽ phát điên mất...” Lâm Thành Phong nói, càng hôn nhiệt tình hơn, động tác cũng liều lĩnh hơn.
Bạch Thanh Dung không có bất cứ một cơ hội trốn tránh nào, thân thể cô đã bị cả người hắn ngăn lại.
Ngọn lửa giữa hai người bốc cháy hừng hực, Bạch Thanh Dung và Lâm Thành Phong đều bị cắn nuốt từng chút từng chút một trong ngọn lửa tình kia...
Một đêm triền miên quyến luyến, lúc Bạch Thanh Dung mở mắt thì trời đã sáng trưng rồi.
Nhìn khuôn mặt anh tuấn của người đàn ông ngủ say bên cạnh mình, Bạch Thanh Dung chỉ thấy đáy lòng mình tràn đầy hạnh phúc.
Cuối cùng, cô và người đàn ông này vẫn ở cạnh nhau.
Cuối cùng, cô lại trở thành người phụ nữ của hắn một lần nữa.
Trên cơ thể cô vẫn lưu lại cảm giác khó chịu của một đêm kích tình, nhưng loại cảm giác khó chịu này vào đến trong lòng thì chỉ còn sót lại ngọt ngào và vui vẻ.
Bạch Thanh Dung nhẹ nhàng đứng dậy, cô muốn đi chuẩn bị một ít đồ ăn sáng cho Lâm Thành Phong. Nhưng vừa mới cử động thì bàn tay đang ôm chặt lấy eo cô của Lâm Thành Phong dùng sức ôm chặt lấy cô hơn, làm cho cô không có cách nào đi được.
“Còn sớm mà, em muốn đi đâu?” Giọng nói của Lâm Thành Phong mang theo sự gợi cảm và lười biếng khi vừa thức dậy.
“Em... đi tắm, sau đó đi chuẩn bị chút đồ ăn...” Bạch Thanh Dung đỏ mặt nhỏ tiếng nói, giống như nàng dâu nhỏ mới cưới dịu dàng một đêm với chồng vậy.
“Không cần, em bảo bọn họ đi chuẩn bị là được, em ngủ thêm một lát đi, tối qua chắc em mệt chết rồi...” Lâm Thành Phong tiếp tục nói, dáng vẻ như coi chuyện đó là hoàn toàn bình thường, căn bản không để ý Bạch Thanh Dung có cảm thấy ngượng ngùng hay không.
Quả nhiên mặt Bạch Thanh Dung lại đỏ thêm vài phần, cô thầm nôn ọe trong lòng: “Vẫn còn không biết ngại mà nói vậy nữa, nếu không phải tối qua anh giày vò em thì sao em có thể mệt như này cơ chứ... May mà anh vẫn đang bị thương, nếu không bệnh không bị thương thì chắc chắn tối qua sẽ bị anh giày vò đến mức ba ngày không xuống giường được...”
Bạch Thanh Dung rất ngoan ngoãn quay về trong vòng tay của Lâm Thành Phong, cô đang định chợp mắt thêm chút nữa, thì điện thoại lại bất ngờ đổ chuông.
Ai gọi đến vào lúc này được nhỉ?
Bạch Thanh Dung lại bò dậy, nói thầm với Lâm Thành Phong: “Em đi nghe điện thoại...”
Lâm Thành Phong hơi bực mình, thả lỏng tay đang ôm cô ra, oán giận nói: “Mới sáng ngày ra ai đã gọi đến rồi, say này em đừng mở máy tối nữa, để mấy kẻ không biết điều đỡ quấy rầy đến chúng mình...”